Chương 3: Vả mặt bôm bốp.

Lửa mạnh hừng hực, đốt cháy cả viện. Tiếng cọc gỗ bị đốt trọi sụp đổ, làm người thiếu nữ mặc váy lụa màu vàng nhạt cười khoa trương ác độc, trong ánh mắt của nàng ta lập loè sự độc ác.

Một vòng người vây quanh phía sau thiếu nữ. Lại không có một ai đi dập lửa, bởi vì lửa này, là nàng ta phóng!

"Nhị tiểu thư, phế vật kia đã hoàn toàn biến mất. Về sau sẽ không bao giờ còn làm chướng mắt nhị tiểu thư ngài nữa." Một thị nữ nịnh nọt cười nói.

"Hừ. Ả phế vật Quân Cửu, sống trên đời chính là làm mất mặt Quân gia ta. Bổn gia không cần ả, phân gia chúng ta cũng không muốn nhìn thấy ả. Lần này đại tỷ ra chủ ý không tồi. Dù sao chỉ là một thứ phế vật, trực tiếp gϊếŧ cũng không ai để ý!"

"Nhị tiểu thư ngài yên tâm. Nô tỳ sẽ thả lời nói đi ra ngoài, đây là Quân Cửu tự mình làm ngã đổ giá cắm nến. Phóng hỏa thiêu chết chính mình."

Nghe vậy, thiếu nữ vừa lòng nhìn về phía thị nữ. "Ngươi tiện tì này thực hiểu chuyện. Lần này may mà có ngươi hạ dược cho Quân Cửu, mới có thể gϊếŧ ả thần không biết quỷ không hay. Bổn tiểu thư sẽ ban thưởng lớn cho ngươi."

"Nô tỳ đa tạ nhị tiểu thư!" Thị nữ ngàn ân vạn tạ quỳ xuống dập đầu.

Vừa muốn đứng dậy, thị nữ ngẩng đầu thấy cái gì đó. Đôi mắt trừng thật to, mặt nháy mắt trắng bệch. "Quỷ! Quỷ! Nhị tiểu thư ngài mau xem!"

"Hô to gọi nhỏ cái gì. Ban ngày ban mặt chỗ nào tới.. A!" Thiếu nữ vừa quay đầu lại thấy Quân Cửu, cũng sợ tới mức thét chói tai.

Quân Cửu đứng ở dưới cây hoa đào, hài hước lạnh lùng nhìn bọn họ.

Thiếu nữ là Quân Thiên Thiên nhị tiểu thư của phân gia, thị nữ là nha hoàn Bích La của nàng. Chính là bọn họ liên thủ, gϊếŧ nguyên chủ.

Quân Thiên Thiên trừng mắt Quân Cửu, nói không ra lời: "Ngươi, ngươi ngươi.."

"Như thế nào, không quen biết ta sao?"

"Quân Cửu! Sao ngươi có thể ở chỗ này. Ta hạ dược cho ngươi, tự mình ném ngươi xuống vách núi. Ngươi hiện tại hẳn là bị dã lang ăn đến hài cốt không còn! Ngươi không có khả năng ở chỗ này! Ngươi đã chết!"

Bốp!

Tiếng vả mặt, vang vọng bốn phía.

Quân Thiên Thiên bụm mặt, đôi mắt trừng thật to. Hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần.

Bốp!

Lại là một cái tát.

Quân Cửu lắc lắc tay, hài hước nhìn chằm chằm Quân Thiên Thiên: "Người chết có thể đánh ngươi sao?"

"A! Quân Cửu ngươi dám đánh ta, ngươi tiện nhân này.. A!" Quân Cửu một quyền nện ở trên bụng Quân Thiên Thiên, đau đến nàng ta cuộn thành một đoàn.

Quân Cửu bóp chặt cổ Quân Thiên Thiên, xách nàng ta lên: "Ta không thích người khác mắng ta. Lại để cho ta nghe thấy thêm một câu nào nữa, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi."

Hoảng sợ trừng to mắt, Quân Thiên Thiên không thể tin tưởng nhìn nàng chằm chằm.

Chống lại đôi mắt của Quân Cửu, Quân Thiên Thiên sợ tới mức run rẩy. Đôi mắt thật đáng sợ! So với đại tỷ của nàng ta khi tức giận, còn muốn đáng sợ hơn.

Đây là Quân Cửu? Không, Quân Cửu khẳng định đã chết. Vách núi vạn trượng, ả không có khả năng tồn tại. Đây là quỷ! Quân Cửu biến thành quỷ tới tìm nàng lấy mạng!

Quân Thiên Thiên: "Ngươi là quỷ! Quân Cửu ngươi tên phế vật này, cho dù ngươi biến thành quỷ cũng vẫn là một tên phế vật. Người đâu, mau lấy lửa tới, thiêu chết ả!"

Một chúng gia nô lúc này mới phản ứng kịp. Kêu la xông tới.

Quân Cửu hơi câu khóe miệng, ý cười bừa bãi. Nàng bóp cổ Quân Thiên Thiên, coi nàng ta giống như rác rưởi là mà ném văng ra, nện ngã mấy đứa gia nô. Lắc mình, Quân Cửu tiến lên.

Thân thể này là phế đi một chút. Nhưng nàng chính là thánh thủ Quân Cửu, không có người nào càng hiểu rõ nhược điểm thân thể con người hơn nàng.

Ấn ngón tay, điểm một huyệt.

Nắm tay, khẽ bóp khớp xương.

Rắc!

Hết thảy nhanh tựa như một trận gió. Trong một nháy mắt, gia nô ngã đầy đất. Tiếng kêu rên thảm thiết co rụt hai tay bị gãy lăn qua lộn lại.

Quân Cửu không chút để ý vỗ vỗ tay. Nhấc chân, dẫm lên mặt Quân Thiên Thiên đang hoảng hốt sợ hãi. "Quân Thiên Thiên, ngươi lại mắng ta. Cắt đứt đầu lưỡi của ngươi, ta cũng không phải là nói giỡn."

"..."