"Uyển Nhi vì sao còn chưa trở về!" Quân Hải Thiên tức muốn hộc máu mấy lần. Nhìn Quân Thiên Thiên ở trên giường trừ bỏ khóc thì cái gì cũng không làm được, gương mặt hắn vặn vẹo.
Quản sự té ngã lộn nhào tiến vào: "Lão gia bớt giận! Bớt giận!"
"Bớt giận? Ngươi kêu ta bớt giận như thế nào! Quân Cửu tiện nhân kia, ta hận không thể thiên đao vạn quả ả. Sớm biết vậy thì ở khi ả mới vừa bị đưa tới phân gia, nên gϊếŧ chết ả!"
Quân Hải Thiên không hối hận hạ sát thủ với Quân Cửu. Hắn chỉ hối hận, không làm sớm một chút!
Gϊếŧ chết Quân Cửu sớm một chút, thì sẽ không có phiền toái như hiện tại! Hiện tại Quân Cửu cảnh giác đề phòng bọn họ, xuống tay sẽ càng không dễ làm.
Quản sự lau lau mồ hôi trên trán, biểu tình sợ hãi: "Lão gia. Phu nhân ngày mai là có thể hồi phủ. Chỉ là Uyển tiểu thư nàng, nàng tạm thời cũng chưa về."
"Cũng chưa về? Muội muội nó đều bị người ta phế đi, nó cũng còn chưa về? Nó có phải muốn chờ ta người làm phụ thân này, còn có mẹ nó cũng bị Quân Cửu gϊếŧ. Mới bằng lòng trở về hay không!"
"Không không không. Lão gia, Uyển tiểu thư đây là chiêu đãi quản sự bổn gia. Lão gia còn nhớ rõ Quân Lôi đại nhân sao? Đó chính là người tâm phúc bên cạnh chủ mẫu bổn gia."
Vừa nghe vậy, Quân Hải Thiên đang tràn ngập lửa giận trong nháy mắt dập tắt.
Hắn biểu tình biến đổi: "Sao Quân Lôi lại tới?"
"Uyển tiểu thư nói có thể tới là vì Quân Cửu, kêu chúng ta sớm làm chuẩn bị. Uyển tiểu thư mời Quân Lôi đại nhân đi Hội Thưởng Thạch, sau đó sẽ về Quân phủ."
Quân Uyển Nhi cũng là tự cho bọn họ thời gian chuẩn bị. Nhưng Quân Uyển Nhi cũng không biết, hiện tại muốn gϊếŧ Quân Cửu, khó như lên trời! Huống chi Quân Cửu căn bản còn không ở Quân phủ, không biết đi đâu rồi.
Quân Hải Thiên nghiến răng nghiến lợi: "Bích La, ngươi trở về chờ. Chỉ cần Quân Cửu vừa về, lập tức tới báo!"
"Dạ." Bích La lui ra.
Lại nhìn về phía Quân Thiên Thiên, Quân Hải Thiên đầy mặt đau xót không đành lòng: "Thiên Thiên con yên tâm, vi phụ nhất định sẽ báo thù cho con. Vi phụ muốn cho Quân Cửu thiên đao vạn quả!"
A a.
Quân Thiên Thiên tức khắc kích động lên. Nàng muốn Quân Cửu chết! Nàng muốn tận mắt nhìn thấy Quân Cửu bị lăng trì, sống không bằng chết! Lúc này, nàng hiển nhiên quên mất Bích La là người của Quân Cửu.
Bọn họ đi trước tiên cơ? Căn bản không tồn tại.
* * *
Ngoài Phong La Thành, Hội Thưởng Thạch.
Hội Thưởng Thạch tổ chức vào ngày mười lăm mỗi tháng. Được thiết lập ở bên ngoài núi quặng khai thác đá, tuy rằng địa thế hẻo lánh, ít có con người. Nhưng đại viện dùng để tổ chức Hội Thưởng Thạch được tu sửa lại một chút cũng không kém.
Khi Quân Cửu tới cửa, đã có không ít xe ngựa đậu ở bên ngoài. Bởi vậy nhìn thấy nàng đi đường tới, biểu tình của thủ vệ trông cửa đều có chút cổ quái.
"Đứng lại!"
Thị vệ giữ cửa ngăn Quân Cửu lại. Một người trong đó ngữ khí khinh thường: "Tiểu nha đầu ở đâu ra? Nơi này là Hội Thưởng Thạch, không phải là địa phương để tiểu hài tử chơi đóng vai gia đình. Đi mau đi mau!"
Quân Cửu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta là tới tham gia Hội Thưởng Thạch."
"Ngươi? Phốc ha ha ha." Bọn thị vệ cười ha ha.
Trong đó một người chỉ vào Quân Cửu cười nói: "Tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, chỉ dựa vào ngươi mà cũng tham gia Hội Thưởng Thạch? Ngươi vui đùa cái gì vậy. Ngươi có tiền sao? Mau tránh ra, đừng ở chỗ này chặn đường khách quý ở phía sau."
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng xe ngựa đi vào. Thần sắc thị vệ canh cửa biến đổi: "Là xe ngựa của Quân phủ! Mau, mau vào đi thông báo cho quản sự."
Xe ngựa của Quân phủ?
Quân Cửu quay đầu lại nhìn, nhìn thấy xe ngựa đánh lên phía trước. Phía trên thật sự là tiêu chí của Quân phủ. Từ trên xe ngựa có hai người đi xuống, làm đồng tử Quân Cửu chợt co chặt.
Quân Uyển Nhi, Quân Lôi!
Hai người đồng dạng đều làm ký ức của nàng khắc sâu. Người trước là đại tiểu thư phân gia Quân phủ ở Phong La Thành. Người sau là quản sự bổn gia. Người đắc lực trước mặt chủ mẫu bổn gia.