Quân Cửu: "Bích La, ném nàng ta ở cửa của Quân Hải Thiên. Cảnh cáo hắn một chút, còn trêu chọc ta nữa. Đây là kết cục!"
"Dạ." Bích La gật đầu. Nàng lại nhìn thị nữ bị ngất xỉu: "Chủ nhân, xử trí nàng như thế nào?"
"Gϊếŧ."
Bích La lập tức nhặt lợi kiếm lên, nâng kiếm hạ kiếm gϊếŧ chết thị nữ.
Thấy vậy, Quân Thiên Thiên vô cùng khϊếp sợ trừng lớn mắt. Đây là Bích La? Bích La không phải là cha ông ấy phái tới giám thị Quân Cửu sao? Như thế nào biến thành người của Quân Cửu!
Lại thấy Bích La tới bắt mình. Quân Thiên Thiên sợ hãi phẫn nộ giãy giụa, nhưng mà gân tay chân bị cắt, nàng ta chẳng qua là một kẻ tàn phế tê liệt. Không hề còn năng lực phản kháng bị Bích La bắt lại kéo đi ra ngoài. Trong quá trình, trên người Quân Thiên Thiên rơi xuống một cái túi gấm.
Tiểu Ngũ nheo lại con ngươi dựng thẳng. Nó nhảy xuống cái bàn dùng móng vuốt bới túi gấm lên. Tựa như nhìn thấy gì, Tiểu Ngũ ngậm túi gấm đi tới Quân Cửu: "Chủ nhân tỷ xem."
Quân Cửu đang rắc thuốc bột lên thi thể trên mặt đất. Thuốc bột rơi xuống, những thi thể vô thanh vô tức toàn bộ bị ăn mòn thành tro tàn. Cuối cùng, ngay cả tro tàn cũng không còn lưu lại. Chỉ chừa lại trên thảm là từng chỗ bị đốt cháy, có thể chứng minh vừa mới xảy ra cái gì.
Nghe được Tiểu Ngũ nói, Quân Cửu thu hồi bình dược. Quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Tiểu Ngũ bới túi gấm lên, trong miệng ngậm một hòn đá nhỏ tinh oánh dịch thấu đặt ở trước mặt Quân Cửu: "Đây là linh thạch. Năng lượng bên trong thể có thể giúp chủ nhân tu luyện."
"Linh thạch?"
Quân Cửu nhướng mày. Nàng cầm lấy linh thạch đánh giá. Quân Cửu tìm được đáp án ở trong trí nhớ.
Linh thạch là bảo bối cực kì khan hiếm. Nó là đồ vật Linh Sư dùng để tu luyện. So với hấp thu linh khí thiên địa, năng lượng trong linh thạch càng thêm tinh thuần. Cũng càng dễ dàng bị hấp thu hóa thành linh lực.
Nguyên chủ là một phế vật, đương nhiên là không cách nào đυ.ng tới linh thạch. Trong túi gấm của Quân Thiên Thiên, cũng chỉ có một viên lớn cỡ như móng tay. Bị nàng ta thận trọng yêu quý đặt ở bên người, có thể thấy được linh thạch quý giá.
Quân Cửu ánh mắt lóe lóe, mở miệng: "Chỉ chút linh thạch thế này cũng không đủ để ta tu luyện. Nhưng mà ta biết chỗ nào có thể kiếm được linh thạch!"
"Chỗ nào?" Tiểu Ngũ thoạt nhìn còn muốn kích động hơn Quân Cửu.
"Ngoại thành Phong La Thành có một quặng khai thác linh thạch. Nơi đó mười lăm mỗi tháng, sẽ có Hội Thưởng Thạch. Có thể mua bán nguyên thạch chưa khai thác."
"Ồ, đó không phải giống như phỉ thúy sao? Đây chính là điểm mạnh của chủ nhân. Đi thôi đi thôi! Chủ nhân chúng ta đi Hội Thưởng Thạch!" Tiểu Ngũ kích động, quấn lấy Quân Cửu làm nũng bán hoan lên.
Chủ nhân được linh thạch là có thể tu luyện thật tốt. Nó cũng có thể bảo trì thân thể, lưu lại bên ngoài lâu dài. Tiểu Ngũ sau khi đi ra, một chút cũng không muốn lại quay về trong không gian vòng tay.
Liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư của Tiểu Ngũ. Quân Cửu cong cong khóe miệng, duỗi tay bế Tiểu Ngũ lên: "Được."
Bây giờ đi liền, bọn họ còn có thể đuổi kịp Hội Thưởng Thạch.
Vì thế chờ Quân Hải Thiên hồi phủ, phát hiện Quân Thiên Thiên hoàn toàn biến thành phế nhân. Hắn nổi trận lôi đình phái người tới bắt Quân Cửu, lại chụp hụt, Quân Cửu căn bản không ở Đông Hồ Uyển.
"Quân Cửu! Quân Cửu! Tiện nhân kia đi đâu vậy?" Quân Hải Thiên hung tợn bắt Bích La lại.
Bích La thần sắc hoảng sợ, sợ hãi run rẩy mở miệng: "Lão gia, Bích La cũng không biết! Quân Cửu kêu nô tỳ đưa nhị tiểu thư về, khi trở lại thì nàng đã không thấy tăm hơi."
"Phế vật! Phế vật vô dụng!" Quân Hải Thiên tức giận quăng Bích La ra ngoài.
Hắn không chú ý tới, Bích La té rớt trên mặt đất. Cúi đầu đáy mắt chợt lóe vẻ tối tăm.
Quân Thiên Thiên muốn nhắc nhở Quân Hải Thiên, Bích La là người của Quân Cửu. Chỉ là nàng ta nói không nên lời, cả người lại đau đến muốn mạng. Chỉ có thể nỗ lực trừng lớn mắt, nước mắt chảy dài không ngăn được.
Nàng đau quá, đau quá! Nàng hối hận đi tìm Quân Cửu.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/