Chương 18: Hai bạt tay không đủ vang.

Vân Kiều nói: "Quân cô nương hôm nay cứu tại hạ, lại đưa Noãn Tâm Ích Khí Hoàn cùng đan phương cho Vân Kiều. Vân Kiều vô cùng cảm kích, sau này nếu như Quân cô nương có bất luận yêu cầu gì, cứ việc tới Vân gia Hoàng thành tìm ta. Chỉ cần Vân Kiều có thể làm được, nhất định hỗ trợ!"

Vân gia Hoàng thành! Thiếu niên này, lại là người Vân gia Hoàng thành. Một trong hai đại thế gia song song cùng Quân gia. Triệu Hạc hiện tại hối hận muốn chết, sao hắn lại không thể cứu Vân Kiều. Ngược lại để cho tiểu nha đầu này nhặt được hời.

Quân Cửu không cự tuyệt lệnh bài. Nàng nhìn về phía Vân Kiều cười cười: "Được, ta nhớ kỹ."

Không nghĩ tới Vân Kiều lại là người Vân gia Hoàng thành, cái này đối với Quân Cửu mà nói thật ra là một niềm vui ngoài ý muốn. Có lẽ không lâu nữa sẽ về bổn gia, hắn có thể giúp đỡ.

Lúc này, chưởng quầy hiệu thuốc đều đóng gói xong dược liệu. Bởi vì quá nhiều, cho nên chất lên xe ngựa ở cửa sau hiệu thuốc chờ Quân Cửu mang đi.

"Quân cô nương ta tiễn cô."

"Không cần. Nếu chúng ta có duyên, sẽ còn gặp lại." Quân Cửu vẫy vẫy tay với Vân Kiều, độ cung khóe miệng hơi nhếch. Nụ cười này mang theo giảo hoạt và khoa trương, hơn nữa đôi mắt sáng ngời thanh triệt. Vân Kiều lại nhất thời nhìn mà ngây người.

Chờ khi lấy lại tinh thần, Quân Cửu đã đi rồi.

Vân Kiều có chút hoảng hốt. Nói thầm: "Còn chưa hỏi đi chỗ nào tìm nàng nữa."

"Vân công tử!" Triệu Hạc đứng ở trước mặt Vân Kiều, cười xán lạn: "Lão phu lúc trước không biết thân phận Vân công tử, nếu có đắc tội, còn thỉnh Vân công tử thứ tội."

"Hừ. Vừa rồi không biết là ai, một tên lang băm. Dám nói công tử nhà ta hết thuốc chữa." Gia nô âm dương quái khí châm chọc nói.

Triệu Hạc nhăn nhó sắc mặt, nghẹn họng.

Hắn thấy Vân Kiều đối với hắn cũng không có sắc mặt tốt gì. Khuôn mặt tuấn nhã, thần sắc lại rất lạnh nhạt xa cách. Cùng với thiếu niên vừa cười đến tươi đẹp ở trước mặt Quân Cửu, khác nhau như hai người.

Triệu Hạc xoay chuyển tròng mắt, vội vàng mở miệng: "Vân công tử, lão phu là muốn hỏi Vân công tử có biết chỗ ở của tiểu nha đầu vừa rồi không. Lão phu muốn nhận nàng làm đồ đệ!"

Hít!

Triệu Hạc đại phu còn muốn thu nàng đồ đệ! Tiểu nha đầu gọi là Quân Cửu kia gặp vận may lớn!

Chưởng quầy mới vừa hâm mộ không thôi ở trong lòng. Lại nghe Vân Kiều mở miệng: "Thu nàng làm đồ đệ? Ngươi còn chưa đủ tư cách."

Bốp bốp!

Giống như hai bàn tay vỗ bôm bốp ở trên mặt Triệu Hạc. Sắc mặt Triệu Hạc biến thành màu đen, tức giận trừng mắt Vân Kiều. Lại e ngại thân phận của Vân Kiều, không dám phát hỏa. Gương mặt hắn vặn vẹo một phen, hít sâu: "Vân công tử, y thuật của lão phu tự hỏi vẫn là có thể làm nổi sư phụ của một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa."

"Y thuật của Quân cô nương, ngươi có chạy theo cũng đuổi không kịp." Trực tiếp chút, y thuật của Quân Cửu bỏ ngươi tám con phố. Tỉnh táo đi.

Hai bạt tay vừa rồi không đủ vang, hiện tại đủ vang sao?

"Ngươi!" Triệu Hạc nghẹn nói không ra lời.

Vân Kiều cũng không thèm nhìn tới hắn. Lấy theo Noãn Tâm Ích Khí Hoàn rồi dẫn gia nô rời đi.

Lưu lại một mình Triệu Hạc, sắc mặt nhăn nhó. Tức đến ngực phập phồng kịch liệt. Lại dám trào phúng y thuật của hắn không kịp Quân Cửu? Một tiểu nha đầu lừa đảo mà thôi, y thuật sao có thể cao siêu hơn hắn?

Âm u nghĩ. Triệu Hạc duỗi tay nghiền nghiền cặn dược còn dư lại ở trên bàn. Hắn giơ tay ngửi ngửi, tròng mắt vừa chuyển. Triệu Hạc ngẩng đầu ngạo mạn nhìn về phía chưởng quầy: "Nàng ta vừa mới nhặt dược, ngươi đều nhìn đủ hết thảy sao?"

"Xem, nhìn thấy."

"Được. Hiện tại ngươi mang lão phu đi, đồng dạng lấy một phần. Nhớ kỹ, chỉ là những thứ nàng ta luyện chế Noãn Tâm Ích Khí Hoàn."

* * *

Quân Cửu không biết chuyện phát sinh phía sau. Nàng hiện tại thừa dịp hẻm nhỏ không có người, vẫy tay thu toàn bộ dược liệu vào trong không gian lắc tay. Chờ gã sai vặt hiệu thuốc đi ra muốn hỗ trợ, chỉ có thể đối mặt với hẻm nhỏ rỗng tuếch mà cào đầu. Tiểu nha đầu kia làm sao mang đi nhiều dược liệu như vậy?

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/