Thấy Quân Cửu xoay người đến gần hiệu thuốc. Vân Kiều vừa muốn cất bước, gia nô kinh sợ ngăn hắn lại: "Công tử, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn cái gì? Chúng ta trở về, còn nhiều luyện dược sư luyện chế đan dược cho ngài."
Gia nô hạ giọng: "Công tử, nô tài đưa ngài trở về đi."
Trong thần sắc của gia nô là khó chịu khinh thường. Công tử nhà hắn thân phận gì? Làm sao có thể ăn đan dược của một đứa nhóc miệng còn hôi sữa.
"Lui ra." Vân Kiều nhàn nhạt quát mắng, xoay người vào hiệu thuốc.
"Ai, công tử.. công tử!"
Phía sau, Triệu Hạc đen mặt cũng vào đi theo. Hắn cũng muốn nhìn một chút, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn kia là thứ gì?
Đến gần hiệu thuốc, ngẩng đầu liền thấy Quân Cửu như tản bộ trong sân vắng, đi ở trong hiệu thuốc tiện tay lấy dược liệu bỏ vào trong rổ. Động tác nhìn như không chút để ý, giống như đang chơi đùa. Kỳ thật, Vân Kiều nhạy bén phát hiện, Quân Cửu mỗi một phen nắm lấy dược liệu, đều là phân lượng vừa vặn nhất định.
Quen thuộc như thế, nhất định tinh thông y thuật.
Lại thấy Quân Cửu nhặt xong dược liệu, bưng đến trước lò mài dược. Vân Kiều bước nhanh đi qua, khóe miệng cong cong: "Ta giúp ngươi mài dược đi."
"Được." Quân Cửu quét mắt Vân Kiều, đưa mấy thứ dược liệu cho hắn: "Mài nhỏ mấy thứ này thành bột phấn."
"Công tử!" Gia nô mắt trừng lớn không thể tin tưởng.
Hắn phẫn nộ nhìn về phía Quân Cửu: "Ngươi tiểu nha đầu này, công tử nhà ta là thân phận gì? Ngươi dám sai sử công tử nhà ta mài dược. Hơn nữa chứng hàn của công tử nhà ta mới vừa lui, ngươi.."
Quân Cửu lạnh lùng đảo qua, gia nô muốn nói toàn bộ biến mất ở trong cổ họng. Run bần bật, gia nô hoảng sợ cúi thấp đầu.
Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu, lại làm hắn vô cùng sợ hãi. Ngay cả giáp mặt phản bác cũng không dám.
Quân Cửu: "Chứng hàn không phải bệnh nan y. Hoạt động thích hợp sẽ có chỗ tốt với ngươi."
"Ừ." Vân Kiều cười nhạt, gật gật đầu.
Đánh giá Vân Kiều, Tiểu Ngũ nói ở trong đầu Quân Cửu: "Chủ nhân, Vân Kiều này thật ra rất thức thời. Chỉ là chủ nhân, trong không gian của tỷ không phải có Noãn Tâm Ích Khí Hoàn sao? Trực tiếp cho hắn không phải tốt rồi ư. Vì cái gì muốn luyện chế một lần nữa?"
"Ta muốn làm một lần nữa."
"Được rồi." Tiểu Ngũ thè lưỡi. Tùy hứng, rất là Quân Cửu.
Quân Cửu thủ pháp lão luyện nhanh chóng xử lý các loại dược liệu. Vân Kiều nhìn động tác của nàng, ưu nhã không giống như là xử lý dược liệu, ngược lại giống như là đang sáng tạo nghệ thuật. Nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.
Noãn Tâm Ích Khí Hoàn chỉ cần luyện chế đơn giản là có thể làm thành. Quân Cửu cầm công cụ luyện dược của hiệu thuốc, tuy rằng không giống với nàng dùng kiếp trước. Nhưng cũng nhạy bén thay đổi, thực mau tìm được tác dụng chính xác.
Mài dược, nghiền thành bột.
Nấu nấu, luyện chất lỏng.
Để nguội, xoa nắn.
Cử chỉ liên tiếp, không tạm dừng chút nào. Vân Kiều gặp qua rất nhiều luyện dược sư luyện chế đan dược, nhưng chưa bao giờ thấy nhẹ nhàng giống như Quân Cửu, thuần thục xoa nắn ra từng viên đan dược tròn vo. Từng viên lớn nhỏ tương đồng, màu sắc nâu nhạt, một cổ hương khí nhàn nhạt xông vào mũi.
Vân Kiều nhìn, trước mắt sáng ngời.
Thượng phẩm! Lấy ánh mắt của hắn tới xem, đan dược trước kia chưa bao giờ nghe nói qua này tuyệt đối là thượng phẩm. Đan dược tốt, y thuật của người luyện đan càng xuất sắc!
"Xong." Quân Cửu tiện tay cầm cái hộp chứa vào, đưa cho Vân Kiều.
"Đây là Noãn Tâm Ích Khí Hoàn. Khi chứng hàn phát tác thì ăn một viên, có thể có hiệu lực áp chế chứng hàn của ngươi. Đây cũng là đan dược ta lúc trước cho ngươi ăn. Ngươi muốn thử một chút không?"
"Ta có thể chứ?" Vân Kiều nhìn Quân Cửu, dung mạo tuấn nhã nghiêm túc lần nữa.
Thấy Quân Cửu gật đầu. Vân Kiều nhếch khóe miệng lên, lập tức lộ ra tươi cười sáng rỡ. Làm khuôn mặt tái nhợt nổi bật cũng hồng nhuận lên. Hắn không chút do dự lấy ra một viên Noãn Tâm Ích Khí Đan ăn vào.