"Nói hươu nói vượn, ai đang nói chuyện!" Triệu đại phu bất mãn ngẩng đầu. Ánh mắt vừa nhìn, đám người lập tức thối lui lộ ra Quân Cửu. Một người thân ảnh đơn bạc, thoạt nhìn gió thổi qua là có thể ngã.
Triệu đại phu mày nhăn lại, thì ra là một tiểu nha đầu.
Không đợi Triệu đại phu mở miệng, ông chủ hiệu thuốc quát lớn: "Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì? Triệu đại phu là đại phu đại danh đỉnh đỉnh ở Phong La Thành chúng ta, cho dù là người bệnh ở Hoàng thành cũng từng tới thỉnh Triệu đại phu đi trị liệu. Ngươi tính là thứ gì, cũng dám nghi ngờ Triệu đại phu?"
"Đúng vậy! Ngươi biết y thuật sao? Chỉ nói lung tung, đợi lát nữa trì hoãn hại chết vị công tử này, ngươi chịu nổi trách nhiệm sao?"
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ Quân Cửu, đồng thời quở trách chán ghét. Nhìn dáng vẻ, bọn họ rất là tôn kính tôn sùng vị Triệu đại phu này.
Triệu đại phu nghiêm khắc nhìn chằm chằm Quân Cửu đánh giá một phen, vẫy vẫy tay giống như là đuổi rác rưởi: "Tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, mau tránh ra."
"Đi mau! Đừng trì hoãn đại phu trị liệu công tử nhà ta. Công tử nhà ta nếu có sơ xuất gì, chúng ta Vân.." Gia nô dừng một chút, phục hồi lại mở miệng: "Để ý mạng nhỏ của ngươi!"
Gia nô vừa mở miệng, lại là uy hϊếp Quân Cửu.
Nghe giọng điệu của hắn, hình như gϊếŧ người cũng không phải là chuyện gì to tát. Triệu đại phu lông mày nhảy lên, xem ra thân phận thiếu niên này không đơn giản. Nếu như hắn trị liệu tốt cho thiếu niên này, truyền ra ngoài thì thanh danh địa vị của hắn lại muốn tăng vọt lên!
Lập tức sắc mặt Triệu đại phu vui vẻ, cũng mặc kệ Quân Cửu. Giơ tay phân phó ông chủ hiệu thuốc. Mang lấy Hỏa Linh Chi, dùng đao nhỏ cắt xuống hai mảnh đút cho thiếu niên dùng.
Tiểu Ngũ thấy, nhịn không được phun tào: "Đây quả thực là làm bậy! Chủ nhân chúng ta không ngăn cản sao?"
"Không. Chúng ta chờ coi."
Hỏa Linh Chi vừa vào miệng, sắc mặt thiếu niên thực mau đã hồng hào. Khí huyết trong nháy mắt cũng tốt lên, thân thể cũng ngừng run rẩy co quắp. Mi mắt run rẩy, thiếu niên mở mắt ra.
Gia nô vui mừng: "Công tử! Công tử người rốt cuộc tỉnh rồi."
"Tốt rồi. Không sao rồi." Triệu đại phu sờ sờ chòm râu, kiêu căng ngẩng đầu hưởng thụ mọi người khen ngợi truyền đến bên tai.
"Triệu đại phu quả thực là Thần Tiên Sống!"
"Đúng vậy. Phong La Thành chúng ta, y thuật của Triệu đại phu là tốt nhất. Cho dù là Quân gia kia, cũng muốn thỉnh Triệu đại phu đi trị liệu."
"Triệu đại phu chính là Hoa Đà trên đời. Ngươi xem công tử kia vừa rồi đều sắp không xong, Triệu đại phu vừa ra tay, hắc! Lập tức thì tốt rồi. Triệu đại phu không phải Hoa Đà, vậy là ai chứ?"
Mọi người đồng thời khen, lời nói xoay chuyển. Quay đầu nhìn về phía Quân Cửu lập tức khinh thường lên.
Tiếng trào phúng, âm dương quái khí nhục mạ từng tiếng áp tới Quân Cửu. Tiểu Ngũ tức đến xù lông, Quân Cửu lại không hề phản ứng. Nàng lạnh lùng nhìn thiếu niên.
Lúc này, thân thể thiếu niên đột nhiên run lên. Há miệng oa phun ra một búng máu!
"Công tử! Triệu đại phu, công tử nhà ta sao lại hộc máu?" Gia nô nôn nóng nhìn về phía Triệu đại phu.
Triệu đại phu biến đổi sắc mặt, hắn lập tức bắt mạch cho thiếu niên. Vừa bắt mạch, sắc mặt Triệu đại phu càng thêm khó coi: "Không thể nào! Hắn phát tác chứng hàn, Hỏa Linh Chi là dược tính nhiệt. Dùng hai mảnh, vừa lúc có thể áp chế chứng hàn của hắn. Như thế nào sẽ hộc máu?"
Không chỉ có hộc máu. Thiếu niên cuộn tròn thân thể. Ngã trên mặt đất, một khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, còn muốn khó chịu thống khổ hơn vừa rồi.
Thấy vậy, mọi người sửng sốt.
Có người trộm nghị luận, không phải là tiểu nha đầu kia nói đúng chứ, Triệu đại phu thật sự dùng sai dược rồi?
"Không có khả năng!" Triệu đại phu nghe thấy được nghị luận, hắn đen mặt cả giận nói: "Hỏa Linh Chi không có sai. Là tiểu công tử này bệnh nguy kịch. Xin thứ cho lão phu trị không được, trở về chuẩn bị hậu sự đi."
"Lang băm." Quân Cửu lạnh lùng mở miệng.
Triệu đại phu nghe xong, mắt trợn trừng với Quân Cửu. "Ngươi nói ai là lang băm!"