Cái này đối với Quân Cửu mà nói, là niềm vui ngoài ý muốn. Y thuật của nàng tới nơi này rồi, hoàn toàn có thể tiếp tục dùng!
Tên thảo dược dược liệu đều là giống nhau như đúc. Cái gọi là luyện đan thuật độc nhất vô nhị của luyện dược sư, cũng chỉ là khi luyện đan, dẫn lực lượng tự thân vào trong đan dược, do đó luyện chế ra đan dược hiệu quả cường đại. Thay đổi một chút, năng lượng chính là linh lực của thế giới này.
Quân Cửu gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: "Cái này, ta cuối cùng hiểu rõ. Nguyên chủ chẳng qua là kinh mạch tắc nghẽn, lại không phải không thể trị liệu. Như thế nào liền thành phế vật trong miệng bọn họ đây?"
"Thì ra là bởi vì bọn họ căn bản không trị liệu được!" Tiểu Ngũ khinh thường nói.
"Vấn đề kinh mạch tắc nghẽn nho nhỏ cũng không cách nào trị liệu. Y thuật thế giới này, muốn xong. Hiện tại chủ nhân tỷ đã đến rồi, có thể dạy bọn họ học làm người thế nào. Nhìn xem cái gì mới là y thuật chân chính."
Lắc tay sâu kín loang loáng, Tiểu Ngũ giọng điệu sùng bái khen Quân Cửu.
Chủ nhân nhà nó, ở Trung Hoa, một viên đan dược có thể làm cho người đời tranh nhau bể đầu. Tiến đến thăm khám, là phải xem tâm tình Quân Cửu có trị hay không trị bệnh. Thân phận địa vị tiền tài, ở chổ của nàng hết thảy đều không có tác dụng. Tùy tâm sở dục, kiêu ngạo vô tình. Đây là thánh thủ Quân Cửu. Người có y thuật lợi hại nhất Trung Hoa!
Quân Cửu cũng từ trong sách, hiểu biết được thế giới này khác biệt.
Nơi này có linh khí nhập thể, nhưng Linh Sư tu luyện. Tu vi đến mức tận cùng, có thể dời non lấp biển, lay động thiên địa, thọ mệnh càng là không có giới hạn. Có luyện dược sư thưa thớt, tôn quý. Còn có thứ khác, Quân Cửu chưa bao giờ nghe nói qua tên.
Một sớm xuyên qua. Giống như mở ra hộp Pandora, mở ra cho Quân Cửu một đại thế giới rộng lớn cuồn cuộn. Làm cho tâm tình của nàng dâng trào, muốn tự mình đi tới, nhìn xem thế giới thần kỳ này.
Nhưng hiện tại không vội. Trước giải quyết phiền toái còn để lại trên người nguyên chủ đã.
Quân Cửu: "Được rồi. Sách cũng đọc xong, đi hiệu thuốc mua chút dược liệu. Là có thể đi trở về."
Đứng dậy, phất tay áo vung lên thu toàn bộ sách vở vào trong không gian lắc tay. Quân Cửu xoay người ra hiệu sách. Chưởng quầy hiệu sách còn mắt trông mong canh giữ ở cửa, muốn chờ Quân Cửu vị khách hàng lớn đi ra thì lân la làm quen. Lại không biết Quân Cửu đã sớm đi rồi.
Đến hiệu thuốc. Lại không nghĩ tới, cửa hiệu thuốc bị người ta vây chặn chật như nêm cối, căn bản vào không được.
Quân Cửu nhíu mày. Hỏi phụ nhân bên cạnh: "Bên trong xảy ra chuyện gì?"
"Bên trong có một công tử ca tuổi trẻ phát bệnh. Cũng thật dọa người! Hiện tại chủ nhân hiệu thuốc đi thỉnh đại phu. Công tử ca kia lớn lên đẹp, nếu chỉ vì như vậy mà không còn, thì rất đáng tiếc."
Tiểu Ngũ nói: "Chủ nhân, nhìn thật là náo nhiệt."
"Ừ. Trong sách là học như vẹt nói, hiện tại vừa lúc có thể nhìn một cái, thực tế là trình độ gì."
Quân Cửu nghe được có người hô lớn một tiếng: "Triệu đại phu tới!"
Ngẩng đầu, từ xa nhìn lại. Một lão giả râu tóc bạc trắng, được một đám người vây quanh, biểu tình kính cẩn tôn kính mời đi theo. Đám người tự động thoái nhượng tránh ra một lối đi, Quân Cửu cất bước theo sau.
Tiến vào giữa đám người, Quân Cửu nhìn thấy một thiếu niên ngã vào trong lòng ngực gia nô, sắc mặt tái nhợt mồ hôi lạnh tuôn không ngừng, thân thể run rẩy, đôi tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm. Xem sắc mặt, hắn đang rất thống khổ khó chịu.
Bọn họ quần áo hoa lệ, thoạt nhìn không giống như là người Phong La Thành.
"Triệu đại phu tới!"
"Đại phu ngươi mau nhìn cho công tử nhà ta một cái. Công tử nhà ta có chứng hàn, hiện tại phát bệnh. Lại không mang theo thuốc, vậy phải làm sao bây giờ?" Gia nô lo lắng, giọng nói mang theo khóc nức nở.
Triệu đại phu sắc mặt nghiêm túc, trấn an nói: "Ngươi trước buông hắn ra. Để hắn nằm thẳng."
Xem mạch cho công tử ca một phen, Triệu đại phu sờ sờ chòm râu nói với ông chủ hiệu thuốc: "Ngươi mau đi lấy Hỏa Linh Chi!"
"Vừa đút Hỏa Linh Chi, chỉ sợ hắn cũng phải đi đời nhà ma."