Chương 111: Ôm cây đợi thỏ, ngoan ngoãn đưa tới cửa.

Máu tươi nhuộm Tiểu Ngũ thành con mèo máu đỏ, nó vẫn luôn cắn chặt hổ hoa đốm tới khi tắt thở mới buông ra, thú tính bùng nổ, mắt mèo hung mãnh thô bạo khiến người kinh tâm. Nhưng khi nhìn về phía Quân Cửu, lập tức biến thành mèo nũng nịu mềm như bông.

Quân Cửu lạnh mặt cự tuyệt Tiểu Ngũ tới gần: "Đừng tới đây, muội quá bẩn."

"Meo!" Tiểu Ngũ kêu lên ủy khuất.

Nó lập tức quay đầu liếʍ lông cho chính mình, nhưng mà hơn phân nửa thân thể đều bị nhiễm đỏ, liếʍ cũng liếʍ không sạch sẽ. Tiểu Ngũ yêu sạch sẽ bi thương, bị chủ nhân ghét bỏ Tiểu Ngũ ấm ức, nó meo meo nhìn Quân Cửu, sau đó quay đầu vọt vào rừng rậm.

Cốc Tùng gian nan há miện: "Cái kia, mèo của cô chạy mất."

"Không cần phải để ý nó. Nó là đi tìm nước tắm rửa, đợi lát nữa thì sẽ trở về." Quân Cửu đi đến bên thi thể hổ hoa đốm, ngồi xổm xuống ấn ấn lên yết hầu hổ hoa đốm nhìn nhìn lổ dấu răng, mắt Quân Cửu tối sầm.

Ấn theo lẽ thường mà nói, hàm răng một con mèo cho dù có sắc bén, có thể cắn đứt da thịt mãnh thú thì đã không tồi. Yết hầu giấu sâu ở phía dưới như vậy, lại cũng bị Tiểu Ngũ cắn thủng. Hơn nữa là một ngụm làm được!

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Tiểu Ngũ là linh lắc tay biến ảo mà thành mèo. Đương nhiên không thể thật sự so sánh như mèo.

Quân Cửu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lại con linh thú hổ hoa đốm đầu tiên do Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi liên thủ gϊếŧ chết. Bọn họ kéo thi thể hổ hoa đốm tới, Vân Kiều nói: "Vừa rồi là Tiểu Ngũ giải quyết xong hổ hoa đốm sao? Thật lợi hại!"

"Ừ ừ, Tiểu Ngũ thật tuyệt! Không hổ là mèo của Cửu tỷ tỷ. Hừ, còn lợi hại hơn một vài người nhiều." Quân Tiểu Lôi không quên dỗi Cốc Tùng một câu.

Cốc Tùng thì nửa điểm cũng không xấu hổ, hắn sờ sờ cái mũi, mở miệng: "Đưa thi thể cho ta đi. Ta am hiểu xử lý con mồi, tốc độ thực mau."

"Đương nhiên phải cho ngươi! Không làm chút chuyện, chúng ta mang theo ngươi làm gì?" Vân Kiều chỉ huy Quân Tiểu Lôi, trực tiếp ném thi thể hổ hoa đốm đến trước mặt Cốc Tùng. Còn có con hổ hoa đố do Tiểu Ngũ cắn chết.

Nhưng mà Cốc Tùng nói chính mình am hiểu, không phải là lời nói dối.

Hắn cầm một thanh chủy thủ, ngồi xổm trước mặt hổ hoa đốm, đao ảnh xoát xoát xoát, tốc độ giống như tia chớp cắt mở thi thể hổ hoa đốm ra. Một bên xử lý, Cốc Tùng còn vừa nói: "Đây là một miếng thịt mềm nhất trên người hổ hoa đốm, mặc kệ là lấy tới nướng, hay là biến thành thịt khô, hương vị đều rất không tồi!"

"Chân sau Hổ hoa đốm bởi vì vận động nhiều, cảm giác sức lực mạnh mẽ. Thịt chân nướng ăn rất ngon! Chúng ta có thể lưu lại làm thức ăn giữa trưa hôm nay. Trù nghệ của ta cũng không tệ lắm, có thể cho các ngươi nếm thử."

"Ực." Quân Tiểu Lôi nghe được mà trong miệng bắt đầu phân bố nước bọt.

Ngay sau đó nàng lại trừng mắt Cốc Tùng, hai tay chống nạnh nói: "Trù nghệ của Cửu tỷ tỷ mới là tốt nhất. Ngươi không so được với Cửu tỷ tỷ!"

Nghe vậy, Cốc Tùng nhìn về phía Quân Cửu, đối diện với ánh mắt Quân Cửu đang nhìn chằm mình tìm tòi nghiên cứu đánh giá. Cốc Tùng nhảy dựng trong lòng, hắn cúi đầu né tránh tầm mắt của Quân Cửu. Khi lại xử lý hổ hoa đốm, ý cười trên khóe miệng Cốc Tùng phai nhạt hai phân.

Hắn móc ra thú hạch hổ hoa đốm, một viên là của Tiểu Ngũ, một viên Vân Kiều nhường cho Quân Tiểu Lôi. Quân Tiểu Lôi vốn đang không cần, nhưng Vân Kiều nói quân tử không thể tranh đoạt cùng tiểu nữ hài thì Quân Tiểu Lôi nhận lấy, cùng lập lời thề thú hạch tiếp theo cho Vân Kiều.

Quân Cửu liếc xéo bọn họ, nhàn nhạt mở miệng: "Lúc sau linh thú còn rất nhiều, thú hạch sẽ không thiếu ai."

"Ừ ừ, Quân cô nương chúng ta kế tiếp đi chỗ nào?"

"Trước tìm một địa phương rộng mở yên tĩnh, sau đó ôm cây đợi thỏ."

"Ôm cây đợi thỏ?" Vân Kiều bọn họ liếc nhau, sôi nổi nghi hoặc khó hiểu. Đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ linh thú còn sẽ tự mình ngoan ngoãn đưa tới cửa sao.

Bọn họ xử lý tốt hổ hoa đốm. Chờ Tiểu Ngũ tắm sạch sẽ trắng trẻo tỏa sáng mới trở về, thấy Quân Cửu ôm mình một lần nữa, Tiểu Ngũ cắn móng vuốt thề. Về sau nó ra tay, tuyệt đối sẽ không lại để trên người bị dơ dơ nữa. Phải làm một con mèo sạch sẽ, chủ nhân yêu!

Tiếp theo bọn họ một đường xuyên qua ở trong rừng rậm. Thẳng đến khi tìm được một cái sơn cốc nhỏ làm Quân Cửu vừa lòng, nơi này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ có một ít hoa hoa cỏ cỏ, cùng dây đằng treo trên sơn cốc, trừ cái này thì không có bất luận có gì bày ra.

Càng không có linh thú.

Quân Cửu nói: "Các người nghỉ ngơi lấy sức ở chỗ này. Linh thú tới, nhất định không thể thả chạy một con."

Quân Tiểu Lôi cảm thấy hoang mang: "Chỉ là Cửu tỷ tỷ, nơi này không có linh thú!"

"Quân Cửu, cô sẽ không phải nói chính là, linh thú sẽ tự mình ngoan ngoãn đưa tới cửa mà đến đây đi? Sao có thể." Cốc Tùng nhíu mày hồ nghi. Hắn tự phụ cho rằng mình hiểu biết được càng nhiều hơn Quân Cửu bọn họ. Bởi vì hắn từ nhỏ liền thường vào trong rừng rậm rèn luyện, còn chưa bao giờ gặp qua có linh thú sẽ ngoan ngoãn đưa tới cửa.

Quân Cửu nói ôm cây đợi thỏ, có khả năng sao?

Vân Kiều cũng cảm thấy nghi hoặc, chuyện này không có khả năng. Nhưng ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu, đáy mắt hắn chợt lóe mà qua nóng rực cùng ái mộ. Quân cô nương lợi hại như vậy, nàng nhất định có thể! Phải tin tưởng Quân cô nương.

Vân Kiều mỉm cười mở miệng: "Ta tin Quân cô nương, Quân Tiểu Lôi muội cùng Cốc Tùng phải làm chuẩn bị, Quân cô nương sẽ không gạt chúng ta."

Hắn nói xong, nhìn thấy Quân Cửu lấy ra một lọ thuốc nước, thấy nàng đổ ra ba giọt ở trên mặt đất bên trong sơn cốc, gió nhẹ vừa thổi, bọn họ ngửi được một mùi hương kỳ dị, tư vị khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung. Tiểu Ngũ ngửi thấy, thân thể mềm mại ghé vào trên mặt giày Quân Cửu bất động.

Cốc Tùng nhìn nhìn Tiểu Ngũ phản ứng, lại giật giật mũi ngửi ngửi, hắn mở miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

Trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng Cốc Tùng không tin thực sự có loại đồ vật này!

Mọi người đều tò mò chờ mong chờ nàng trả lời, Quân Cửu thu hồi cái chai, khom lưng bế Tiểu Ngũ lên mới nói: "Biết Miêu Bạc Hà không?"

"Miêu Bạc Hà? Đó là cái gì?"

"Một loại đồ vật có thể làm dụ hoặc mê muội mèo, cái này không phải Miêu Bạc Hà, nhưng mà có nguyên lý giống như Miêu Bạc Hà. Khí vị này đối với linh thú mà nói, chính là hoa anh túc. Có thể đưa linh thú trong phạm vi mười dặm tới." Quân Cửu giải thích.

Vốn dĩ dùng Miêu Bạc Hà giải thích, vừa nghe liền hiểu rõ, nhưng Quân Cửu không nghĩ tới, người nơi này lại không biết Miêu Bạc Hà. Ở Hoa Hạ, Miêu Bạc Hà chính là linh dược vô số nhân sĩ yêu mèo thu hút mèo.

Dược tề này là nàng luyện chế sau khi biết muốn tới Bất Vãng Sơn, dược tính như Miêu Bạc Hà.

"Hít!" Mọi người kinh ngạc đến ngây người hít vào một hơi.

Linh thú trong phạm vi mười dặm đều sẽ bị hấp dẫn lại đây, thần kỳ như vậy sao? Trên thế giới còn có loại đồ vật này tồn tại? Sao bọn họ lại chưa từng nghe nói qua! Một đám đều sợ ngây người.

Nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, Cốc Tùng lập tức hỏi: "Đây là Quân Cửu cô luyện chế?"

"Không sai."

"Nhưng mà hấp dẫn linh thú phạm vi mười dặm. Nếu như gặp được linh thú đẳng cấp cao, chúng ta cũng khó đối phó."

Quân Cửu ngước mắt nhìn về phía Cốc Tùng. Nàng câu môi cười phúc hắc: "Yên tâm. Nếu ta đã làm như vậy, là có thể bảo đảm nơi này sẽ không xuất hiện linh thú đẳng cấp cao. Tới chỉ có linh thú bậc một."

Cốc Tùng không tin, lại truy vấn: "Làm dao cô có thể xác định như vậy?"

Quân Cửu không giải thích, nhưng nàng dùng dư quang khóe mắt xẹt qua một con chim trên ngọn cây. Chu Tước truyền thừa, cho người có thể nghe được ngôn ngữ trăm loài chim. Nàng không thiếu nhất chính là tình báo!

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Quân Cửu nhàn nhạt mở miệng: "Tới. Mọi người chuẩn bị."

Bọn họ nghe được động tĩnh linh thú lao nhanh xông tới!