Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 110: Linh thú Hoa Ban Hổ bậc một.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phun xong rồi, giải dược cũng ăn, Hà Tông tức khắc thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngã xuống dựa vào trên tường thở dốc, gương mặt ông ta dữ tợn vặn vẹo: "Thái thượng hoàng đáng chết này, luôn làm hỏng chuyện!"

May mắn ông ta sớm có chuẩn bị, còn có Quân Vân Tuyết nhắc nhở, kêu Hà Tông làm bước chuẩn bị thứ hai. Đây là loại tình huống thứ hai! Nhưng nếu không phải Phượng Kiêu ở, lấy tâm tính của Lạc Khâu Hạc căn bản sẽ không chần chờ, trực tiếp liền uống vào trà độc của ông ta.

Hà Tông ánh mắt hung ác nham hiểm, mở miệng ngữ khí ác độc: "Chờ xem! Chờ lão nhân Lạc Khâu Hạc vừa chết, Thiên Túng Viện chính là thiên hạ của Hà Tông ta! Đến lúc đó, Phượng Kiêu ngươi liền cút ra khỏi Thiên Túng Viện cho ta!"

"Ha ha ha! Bảy ngày lúc, độc mạn đà la bùng nổ độc tố, thì Lạc Khâu Hạc sẽ biến thành một phế nhân tê liệt. Đến lúc đó ta lại tĩnh tâm chiếu cố hắn, ở trước mặt đệ tử toàn viện tranh thủ một cái hình tượng tốt. Lại qua mười ngày, Lạc Khâu Hạc liền sẽ độc tận xương tủy chết bất đắc kỳ tử! Trước khi Vân Tuyết trở về, ta nhất định có thể ngồi trên bảo tọa viện trưởng!"

Hà Tông cười ha ha, giống như đã thấy được thành công tương lai, đắc ý kiêu ngạo, hưng phấn chờ mong.

Quân Vân Tuyết ra cho ông ta một cái chủ ý tốt như vậy! Ông ta nhất định sẽ phải ngợi khen Quân Vân Tuyết, danh ngạch hạt giống năm tông, nhất định có một cái là Quân Vân Tuyết.

Lại nói trong phòng.

Lạc Khâu Hạc bất đắc dĩ cười nhìn về phía Phượng Kiêu: "Thái thượng hoàng ông làm sao vậy? Ta cùng với Hà Tông cộng sự vài thập niên, biết hắn làm người. Tuy rằng mang thù, lòng dạ hẹp hòi, nhưng hắn chưa bao giờ làm ra chuyện gì vượt qua quá mức."

"Muốn cho Quân Vân Tuyết danh ngạch hạt giống, cái này còn không vượt qua?"

Lạc Khâu Hạc chợt nghẹn, khô cằn nói: "Hắn không phải tới xin lỗi sao?"

"Hừ. Lão hủ thấy hắn là không có ý tốt! Ly trà vừa rồi ông cũng không nên uống." Phượng Kiêu sau đó lại nghĩ nghĩ, ông vẫn tin tưởng trực giác đầu tiên của mình. Từng sát phạt trên chiến trường, trực giác của ông cứu ông nhiều lần. Tuyệt đối sẽ không sai!

Chỉ là không có chứng cứ, Phượng Kiêu cũng không thể trăm phần trăm khẳng định. Huống chi đây cũng là chuyện của Thiên Túng Viện bọn họ. Nhưng nhìn Lạc Khâu Hạc, Phượng Kiêu từ trong tay áo lấy ra một lọ đan dược, ông trước đổ ra một viên, theo sau lại đau lòng khó nhịn giãy giụa lại đổ ra hai viên.

Xem biểu tình của ông, Lạc Khâu Hạc kinh ngạc: "Thái thượng hoàng ông làm gì vậy?"

"Đây là giải độc đan. Tiểu Cửu nói có thể giải rất nhiều loại độc dược, cho dù là giải không được, vạn nhất có cái gì cũng có thể áp chế độc tính, kịp thời cứu mạng! Lạc lão nhân, đây chính là lão hủ nể tình giao tình cùng với ông vài thập niên, cho ông ba viên không thể lại nhiều hơn!"

"Ha ha ha, được được, có thể làm cho thái thượng hoàng ông đau lòng cũng không nhiều lắm." Từng là hoàng đế khai quốc cao quý, Phượng Kiêu có cái gì mà chưa từng có? Nhưng Lạc Khâu Hạc vẫn là lần đầu thấy Phượng Kiêu trân trọng yêu quý một thứ như vậy.

Mà cái này, chẳng qua là đan dược Quân Cửu luyện chế, còn không phải độc nhất vô nhị, đều được Phượng Kiêu quý trọng như thế. Xem ra, Phượng Kiêu đối đãi Quân Cửu quả thật rất khác biệt!

Lúc này nhận lấy ba viên đan dược Lạc Khâu Hạc cũng không biết. Thực mau, ông sẽ phải cảm tạ đan dược của Quân Cửu, kịp thời cứu mệnh ông!

Lời phía sau không nói, trước xem dãy núi Bất Vãng Sơn.

Tia nắng ban mai vừa ló dạng, mọi người đồng thời thu thập bọc hành lý chuẩn bị xuất phát. Tiến vào trong núi Bất Vãng, bọn họ cần thiết luôn cầm lấy vũ khí ở trên tay, để ngừa nguy hiểm âm thầm bùng nổ.

Tiến vào trong rừng rậm, ném ánh mắt của Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải bọn họ ở sau người, Quân Cửu không chọn phương hướng, nàng tùy ý tự do xuyên qua ở trong núi Bất Vãng. Lưu tại nơi này rèn luyện một tháng, nàng cũng vừa vặn có thể thực chiến, tăng lên thực lực cùng kinh nghiệm.

Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đối với ý kiến của Quân Cửu là phục tùng vô điều kiện. Còn như Cốc Tùng? Nếu hắn có ý kiến, hai người Vân Kiều nhất định sẽ gấp không chờ nổi để hắn bị loại trừ! Cốc Tùng cũng sẽ không cho hai bọn hắn cơ hội.

Bọn họ một đội chỉ có bốn người, là số người ít nhất trong các đệ tử. Tự nhiên, cũng hấp dẫn linh thú nhất.

"Rống!"

Một con linh thú hổ hoa đốm đột nhiên nhảy ra từ lùm cây, mồm to như bồn máu cắn tới Quân Tiểu Lôi. Trải qua Quân Cửu thao luyện, Quân Tiểu Lôi phản ứng nhanh chóng. Nàng lăn né tránh linh thú hổ hoa đốm ngay tại chỗ, Vân Kiều xông tới, nhấc chân rót linh lực vào trong chân cẳng, một chân đá trúng thân thể linh thú hổ hoa đốm té ngã xuống trên mặt đất.

Rống!

Linh thú hổ hoa đốm bò dậy, quay đầu nhào tới.

Cốc Tùng ở bên cạnh nhàn nhã thích ý nhìn Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đối phó linh thú hổ hoa đốm. Thấy Quân Cửu liếc mắt quét hắn một cái, Cốc Tùng cười hì hì nhướng mày nói: "Một con linh thú hổ hoa đốm có bọn họ đối phó cũng đủ rồi! Ta thì không đi đoạt lấy công lao."

Quân Cửu lạnh lùng câu môi: "Nếu hai con thì sao?"

"Hả?"

Thời gian Cốc Tùng ngơ ngác, lại một tiếng hổ gầm, con linh thú hổ hoa đốm thứ hai từ bên cạnh giáp công bọc đánh lại đây. Cốc Tùng trừng lớn mắt: "Ôi mẹ! Linh thú thông minh như vậy, còn hiểu hai mặt giáp công?"

Quân Cửu nhón chân, thân nhẹ như yến bay lên ngọn cây, nhìn linh thú con hổ hoa đốm thứ hai quay đầu nhào tới Cốc Tùng.

Nhưng mà Cốc Tùng chỉ là mang theo linh thú hổ hoa đốm chạy lòng vòng, cũng không có ý tứ ra tay. Ánh mắt hơi lóe, Quân Cửu nhướng mày, hổ hoa đốm chẳng qua là linh thú bậc một cấp thấp kém nhất, Cốc Tùng không có khả năng không đối phó được. Hắn không ra tay, có nguyên nhân khác.

Nhìn Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đều sắp giải quyết hổ hoa đốm, lại xem Cốc Tùng nơi này, Tiểu Ngũ vẫy vẫy cái đuôi, meo meo mở miệng: "Chủ nhân, để muội đi thôi! Không thể để hắn lãng phí thời gian của chủ nhân."

"Muội đi?"

"Dạ dạ meo! Tiểu Ngũ nói qua phải bảo vệ chủ nhân, Tiểu Ngũ chính là rất lợi hại!" Tiểu Ngũ kiêu ngạo ưỡn ngực, bộ dáng nho nhỏ vừa kiêu ngạo lại đáng yêu.

Quân Cửu nhướng mày, khóe miệng cong cong: "Được rồi, vậy muội đi. Nếu giải quyết không được, cũng đừng khóc kêu ta cứu mạng."

"Sẽ không meo!"

Tiểu Ngũ xoay người, vụt ra như tia chớp. Nó truy ở mặt sau linh thú hổ hoa đốm, nhảy hai ba cái đã đuổi theo. Đệm thịt bắn ra ra lợi trảo, Tiểu Ngũ vừa nhảy lên trên lưng hổ hoa đốm. Lợi trảo sắc bén trực tiếp chui vào trên lưng hổ hoa đốm, vuốt mèo sàn sạt vài cái, lưu lại vết mèo cào trên lưng hổ hoa đốm.

Ngao rống!

Hổ hoa đốm kêu đau, lập tức từ bỏ truy đuổi Cốc Tùng, quay đầu cắn Tiểu Ngũ.

Một con mèo, đối đầu một con hổ hoa đốm không chỉ không sợ, ngược lại hung tính bùng nổ. Tùy ý hoa đốm hổ công kích như thế nào, cũng không bắt được cái chóp đuôi của nó. Ngược lại là bị Tiểu Ngũ cào đến vết thương chồng chất. Vừa đau lại tức, hổ hoa đốm bạo nộ rít gào.

Nó chính là một con lão hổ, như thế nào có thể bị mèo khi dễ thành như vậy?

Hổ hoa đốm nhảy dựng lên, lưng hung hăng đâm phía sau lên đại thụ. L động mãnh liệt, Tiểu Ngũ bị hổ hoa đốm lung lay ở phía sau lưng. Cơ hội tới! Hổ hoa đốm mắt quang hung lệ, quay đầu mở ra mồm to bồn máu, răng nanh sắc bén cắn xé tới Tiểu Ngũ.

Hổ hoa đốm cao lớn hung mãnh, một con mèo trắng nho nhỏ mềm mại. Chênh lệch này, túm chặt lòng người.

Quân Cửu lóe lóe ánh mắt, cũng không ý tứ có ra tay, bởi vì nàng biết, Tiểu Ngũ có thể xử lý con hổ hoa đốm này!

Hổ hoa đốm một ngụm vồ hụt, nó nâng trảo hung hăng đánh về phía Tiểu Ngũ. Chỉ thấy thân ảnh Tiểu Ngũ uốn thẳng, nó nhảy lên bắt lấy móng vuốt hổ hoa đốm bò lên trên, há mồm ngao ô một ngụm cắn ở trên cổ hổ hoa đốm.

Thoạt nhìn hàm răng nho nhỏ, lại là trực tiếp vỡ da thịt, cắn xuyên yết hầu hổ hoa đốm!

Phốc! Máu tươi phun tung toé.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------
« Chương TrướcChương Tiếp »