Quân Cửu nghiêng mắt nhìn lại, nhìn thấy trước hết chính là Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi bộ dáng cừu thị không vui, Quân Cửu mơ hồ đoán được người đến là ai. Quả nhiên lướt qua bọn họ nhìn lại, Cốc Tùng đã nhảy nhót đi tới. Hắn chắp hai tay ở sau người, trong miệng ngậm một cọng cỏ.
Cốc Tùng cười hì hì thò gương mặt tươi cười qua: "Quân Cửu chào buổi chiều nha~"
"Cốc Tùng ngươi tới làm gì!" Vân Kiều giang hai tay ngăn lại Cốc Tùng không cho tới gần chút nữa, hắn đen mặt trừng mắt với Cốc Tùng.
Quân Tiểu Lôi cũng nhớ rõ cái tên đăng đồ tử Cốc Tùng này, giống nhau với Vân Kiều cùng chung kẻ địch mà trừng mắt với hắn. Các nàng mới sẽ không để cho đăng đồ tử có cơ hội tới gần Cửu tỷ tỷ nửa bước!
Đối mặt hai người ngăn cản, Cốc Tùng sờ sờ cái mũi. Hắn lại nhìn về phía Quân Cửu nói: "Quân Cửu, ta là tới mời cô tổ đội."
Vân Kiều gấp không chờ nổi muốn nói Quân Cửu không cần, nhưng được giáo dưỡng tốt đẹp, làm hắn nhịn xuống, mà là quay đầu lại nhìn về phía Quân Cửu, chờ đợi nàng trả lời. Nhưng mà vẻ mặt biểu tình của Vân Kiều, rõ ràng là đang mặc niệm: Quân cô nương mau cự tuyệt hắn!
Hơi cong khóe miệng, Quân Cửu nhìn về phía Cốc Tùng đánh giá một phen, nàng nói: "Ta vì cái gì phải đồng ý tổ đội với ngươi?"
"Ta sẽ là một đồng đội thực tốt, hoặc là nói làm đồng bọn đáng tin! Quan trọng nhất chính là, chẳng lẽ cô không muốn biết, nguyên nhân vì sao ta đến tìm cô sao?" Cốc Tùng cười hì hì, vứt cái mị nhãn.
Đổi một người nào khác làm cái động tác này, sợ là sẽ bị đánh cho tàn phế.
Nhưng Cốc Tùng tướng mạo tốt mà nói, ngược lại là làm người cảm thấy tiêu sái không kềm chế được. Không thích, cũng tuyệt đối sẽ không chán ghét.
Quân Cửu nghe vậy thì nhướng mày, nguyên nhân vì nàng mà đến? Không thể không nói Cốc Tùng thành công khơi mào hứng thú của nàng. Quân Cửu cười cười, nói: "Được thôi. Vậy ngươi liền lưu lại đi."
"Quân cô nương!"
"Cửu tỷ tỷ!" Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đều sợ ngây người, Quân Cửu lại cứ như vậy mà đồng ý!
Bất đồng với hai người họ kinh ngạc đến ngây người, Tiểu Ngũ ghé vào trong lòng Quân Cửu, mắt mèo tùy ý liếc mắt Cốc Tùng, nó thầm nghĩ: Hy vọng đáp án của Cốc Tùng sẽ càng làm cho chủ nhân cảm thấy hứng thú. Bằng không chủ nhân cũng không quên lời nói lần trước, nếu Cốc Tùng lại đến khıêυ khí©h, khiến cho hắn khóc lóc quỳ xuống kêu ba ba!
Đội ngũ tạm dừng tu chỉnh một đêm ở bên ngoài Bất Vãng Sơn, ngày hôm sau các đệ tử mới xuất phát rèn luyện. Hiện tại phóng mắt nhìn lại, một đám ngồi bên đống lửa, cơ bản có thể đây là quyết định người của từng đội ngũ.
Bọn họ thống nhất đều không ít người, ít nhất, cũng có ước chừng tám chín cá nhân. Lại nhìn Quân Cửu bọn họ mới bốn người, còn mang theo mèo, chúng đệ tử nói thầm, nghị luận sôi nổi.
"Hừ, bốn người. Quân Cửu là đi Bất Vãng Sơn chịu chết đi?"
"Cũng không nhất định, thực lực của Quân Cửu vẫn không tồi, nàng có thể đánh bại.." Thanh âm đột nhiên im bặt. Nữ tử ngồi ở bên cạnh Quân Vân Tuyết lập tức che miệng lại, sau biểu tình kinh hoảng, nhỏ giọng xin lỗi: "Vân Tuyết sư tỷ thực xin lỗi, ta nói sai lời."
"Quân Cửu thắng chẳng qua là may mắn mà thôi, Bất Vãng Sơn sẽ cho nàng ta một cái giáo huấn!" Quân Vân Tuyết cười lạnh băng ác độc. Chẳng qua cái giáo huấn này, sẽ là người làm.
Nàng ta muốn Quân Cửu chết, thì Quân Cửu nhất định phải chết!
Cần phải chết!
Phàm là người nào có bất luận quan hệ gì cùng Quân Cửu, đều phải chết. Vân gia không phải thâu tóm thế lực nhà bọn họ sao? Vậy cùng nhau làm thịt Vân Kiều, để Vân gia nếm được tư vị khắc cốt minh tâm! Biết Quân gia bọn họ dù cho thế mỏng cũng không phải dễ chọc!
Còn có phản đồ Quân Tiểu Lôi kia, nếu ban đầu là Quân Uyển Nhi qua ải, còn có thể cho nàng ta sử dụng đối phó Quân Cửu. Lại thấy Cốc Tùng thiếu niên xa lạ, trong mắt Quân Vân Tuyết cũng là sát ý.
Quân Vân Tuyết thầm nghĩ: Bọn họ thỉnh chính là thích khách sát thủ ưu tú nhất trong mười quốc, gϊếŧ Quân Cửu xong rút lui ngay, dù cho thái thượng hoàng cũng tuyệt đối không tra được trên đầu bọn họ.
Nghĩ đến đây, Quân Vân Tuyết vừa lòng cực kỳ, gϊếŧ Quân Cửu ở Bất Vãng Sơn, trở về Thiên Túng Viện. Phó viện trưởng Hà Tông cũng nhất định giải quyết Lạc Khâu Hạc. Đến lúc đó, nàng ta có được danh ngạch hạt giống chính là chuyện nắm chắc!
Không biết Hà Tông tính toán khi nào thì động thủ?
* * *
Trong Thiên Túng Viện.
Hà Tông đi đến Thiên Túng Các, nhìn đến Lạc Khâu Hạc và Phượng Kiêu đang ngồi uống trà cùng nhau. Ông ta trầm mắt xuống, đi qua đi mở miệng: "Viện trưởng, đây là danh sách cùng tình huống tỉ mỉ kỹ càng của đệ tử tham gia rèn luyện."
"Để xuống đi, đợi lát nữa lão phu lại xem." Trong lòng Lạc Khâu Hạc đối với Hà Tông có tích tụ, cũng không muốn nói nhiều lời cùng ông ta.
Thấy Lạc Khâu Hạc chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua mình, xua xua tay, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện cùng Phượng Kiêu. Hà Tông đưa lưng về phía họ đi qua buông hồ sơ, đáy mắt ông ta hiện lên vẻ ác độc. Vô độc bất trượng phu! Tuổi tác của ông không còn nhỏ, không muốn lại chờ đợi!
Hà Tông duỗi tay thò vào ống tay áo, hung hăng nắm gói thuốc bột phấn một cái, sau đó giấu ngón tay đi.
Xoay người đi qua, Hà Tông ấp ủ một phen, lộ ra thần sắc áy náy, ông ta mở miệng: "Viện trưởng, cái chuyện đòi danh ngạch hạt giống cho Quân Vân Tuyết, thật là ta quá ích kỷ làm bậy. Vi phạm viện quy công chính công bằng Thiên Túng Viện."
"Nhưng ta cũng là nghĩ đến Quân Vân Tuyết là một hạt giống tốt, cho nên nhất thời động tâm, muốn bảo hộ nàng ổn thỏa một chút, chuyện này là ta làm sai, ta xin lỗi viện trưởng tại đây." Hà Tông xin lỗi, còn không quên tìm cho mình một lý do sứt sẹo giải vây.
Nghe được ông ta xin lỗi, Lạc Khâu Hạc và Phượng Kiêu đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lạc Khâu Hạc dừng một chút, nhìn về phía Hà Tông trên mặt lộ ra tươi cười hiền lành một lần nữa. Ông nói: "Nhất thời phạm sai lầm cũng không có gì. Chỉ là ông và ta thân là người nắm giữ quyền hành ở Thiên Túng Viện, bất luận hành động gì đều phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm!"
"Dạ! Ta hiểu được." Hà Tông gật gật đầu, hắn lại vội vàng tiến lên một bước. Rót một ly trà, dư quang khóe mắt nhân lúc hai người không chú ý. Đầu ngón tay của ông ta nhanh chóng điểm điểm ở nước trà. Sau đó xoay người hai tay đưa cho Lạc Khâu Hạc.
Hà Tông nói: "Ly trànày coi như là ta bồi tội."
Uống đi! Uống chết ngươi là tốt nhất! Đưa ngươi đi gặp Diêm La Vương!
Lạc Khâu Hạc cười duỗi tay muốn nhận, Phượng Kiêu lại đột nhiên mở miệng: "Chậm đã!"
Tay run lên, tim Hà Tông đập nhanh hơn. Ông ta nỗ lực giữ vững thần sắc trên mặt, ngăn chặn khẩn trương trong lòng. Ông ta nhìn về phía Phượng Kiêu: "Thái thượng hoàng có việc sao?"
Lạc Khâu Hạc còn không chưa được trà, nghe vậy thì nghi hoặc nhìn về phía Phượng Kiêu. Chỉ thấy Phượng Kiêu hai mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào Hà Tông, giống như là muốn nhìn thấu ông ta! Phượng Kiêu nhìn chằm chằm ông ta, lại nhìn chằm chằm chén trà trong tay ông ta.
Phượng Kiêu đột nhiên nói: "Đổi ly trà."
"Như thế nào! Chẳng lẽ thái thượng hoàng cho rằng ta muốn hạ độc mưu hại viện trưởng sao? Hừ, Hà Tông ta chịu không nổi bôi nhọ như vậy!" Hà Tông đột nhiên giận dữ, hắn bưng chén trà uống một ngụm, nuốt ừng ực xuống, Hà Tông phẫn nộ trừng mắt Phượng Kiêu.
Bị ông ta hành động mà sửng sốt, Phượng Kiêu không nói chuyện. Nhưng mày lại càng nhíu chặt, nếu ông đã hoài nghi một người, tuyệt đối không có sai! Nhưng Hà Tông phản ứng, thoạt nhìn không giống có chuyện như vậy.
"Được rồi. Thái thượng hoàng chỉ là cảm thấy này trà lạnh mà thôi. Phó viện trưởng ông cũng đừng tức giận, đưa đây!" Lạc Khâu Hạc liền tiếp nhận chén trà trong tay Hà Tông, một hơi uống cạn. Cười nhìn Hà Tông trấn an: "Trà ta uống rồi."
"Hừ! Xin thứ cho ta cáo lui đi trước." Hà Tông đen mặt, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Kết quả ra cửa, ông ta lập tức bước chân nhanh hơn, trốn đến một địa phương không có ai, oa oa thúc giục nôn ra, còn vội vàng móc giải dược ra dùng, may mắn ông ta sớm có chuẩn bị!