- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
- Chương 108: Bất Vãng Sơn, ám sát Quân Cửu.
Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
Chương 108: Bất Vãng Sơn, ám sát Quân Cửu.
Tập hợp xong, bọn họ có thời gian một canh giờ cáo biệt cùng bạn tốt sư trưởng.
Quân Cửu tùy ý quét mắt, liền nhìn thấy Tư Đồ Tu, Phượng Thiên Khải, còn có Quân Vân Tuyết đứng xa xa. Nhưng tròng mắt đều nhìn thẳng vào nàng, thần sắc không tốt, tựa như dang tính toán độc kế âm mưu gì đó!
Tư Đồ Tu là một trong những lão sư mang đội đi vào núi rèn luyện lần này. Mà Phượng Thiên Khải cùng Quân Vân Tuyết đều là tham gia rèn luyện.
Mắt lạnh híp lại, Quân Cửu hơi hơi nhếch khóe môi lên, con chuột không biết sống chết, lại tính toán nhảy ra khıêυ khí©h mèo sao? Nàng có chút chờ mong, Phượng Thiên Khải bọn họ lại muốn kế hoạch âm mưu gì? Đưa lên má trái, nàng đánh má trái, dâng má phải, thì nàng đánh má phải.
Cả người đều nhào lên? Vậy gϊếŧ!
"Tiểu Cửu!" Phượng Kiêu đứng ở trước mặt Quân Cửu, nắm chòm râu vẻ mặt biểu tình không nỡ. Ông cũng từng hỏi xin Lạc Khâu Hạc, để ông mang đội đi rèn luyện.
Kết quả Lạc Khâu Hạc rất tàn nhẫn cự tuyệt ông!
Chê cười! Nếu như để Phượng Kiêu đi, Quân Cửu còn cần rèn luyện sao? Vậy không phải toàn bộ hành trình giống như một đại tiểu thư, bị Phượng Kiêu bảo hộ đến ngay cả cơ hội ra tay cũng không có. Trước không nói công bằng hay không công bằng, Lạc Khâu Hạc cũng không muốn hạt giống tốt Quân Cửu này, bị Phượng Kiêu sủng phế đi.
Phượng Kiêu trộm nhìn mắt bốn phía, ông hạ giọng: "Tiểu Cửu, nếu không hoàng gia gia trộm đi cùng các con?"
Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi: "..."
"Không cần đâu. Ông lưu tại Thiên Túng Viện, đúng hạn uống thuốc, nếu rảnh rỗi thì luyện luyện Thái Cực Đồ ta dạy cho ông. Chờ ta trở lại, thì ta liền giải độc cho ông!"
Nói xong, Quân Cửu híp mắt nhìn Phượng Kiêu, phúc hắc câu môi, nàng nói: "Nếu ta gặp được hoàng gia gia ông ở trong lúc rèn luyện, hoặc là ông không nghe lời dặn của bác sĩ. Vậy không phải chỉ là chuyện ghim kim uống thuốc đâu."
"Đó là cái gì?"
"Ta vĩnh viễn sẽ không lại kêu ông là hoàng gia gia, càng đừng nói gia gia." Một câu này của Quân Cửu, có thể so với bạo kích. Phượng Kiêu lập tức thề với nàng, tuyệt đối sẽ không trộm đi theo vào núi, ông sẽ nghiêm túc dựa theo lời dặn của Quân Cửu mà làm.
Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi nhìn Quân Cửu quản chế thái thượng hoàng Phượng Kiêu đến dễ bảo. Tuy rằng bình thường cũng không hiếm thấy, nhưng vẫn cảm thấy rất là ma huyễn.
Đây chính là thái thượng hoàng đó!
Thái thượng hoàng oai phong chiến trường, thành lập Thiên Túng Quốc. Mỗi người nghe tiếng sợ vỡ mật, kính sợ có thêm. Nhưng mà tới trước mặt Quân Cửu, ông ấy lập tức cởi ra một thân vinh quang, cùng ngạo cốt, chỉ còn là một ông lão bình bình thường thường, một lòng đều dính ở trên người cháu gái của mình.
Ma huyễn thì ma huyễn, nhưng thực bình dân! Lâu dài rồi, Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi nhìn Phượng Kiêu cũng không e ngại như vậy, còn dám chủ động một hai câu lời nói vui đùa với Phượng Kiêu. Đương nhiên, bọn họ cũng không dám quá mức, đến điểm thì dừng.
Một canh giờ thực mau liền qua đi, Phượng Kiêu nhìn nhìn bốn phía: "Tiểu Cửu, sư phụ kia của cháu sao không tới đưa tiễn cháu?"
"Hắn không phải người Thiên Túng Viện, không thể xuất hiện ở chỗ này."
"À à! Hoàng gia gia nhớ tới việc này, vậy cháu một đường phải cẩn thận, hoàng gia gia sẽ đi chuyển cáo cho sư phụ cháu!" Nhưng mà Phượng Kiêu trở về, lật ngược cả viện cũng tìm không thấy Mặc Vô Việt.
Ông càng không biết, Mặc Vô Việt kỳ thật vẫn luôn đang âm thầm nhìn Quân Cửu. Cho dù là đi núi non rèn luyện, Mặc Vô Việt cũng một đường đi theo!
Nếu Phượng Kiêu mà biết, chỉ sợ sẽ tức giật rụng râu mình.
Thời gian không thể trì hoãn, đệ tử tham gia rèn luyện ước chừng có ba trăm người. Bọn họ cùng xuất phát, ở dưới sự dẫn dắt của lão sư đi tới dãy núi. Đường xá ba trăm dặm đường núi, Linh Sư đi bộ cũng phải đi ba bốn ngày. Nhưng mà bọn họ một lòng kích động phấn khởi, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Ở buổi chiều ngày thứ ba, liền đến tòa sơn mạch này.
Tư Đồ Tu đoạt chức trách của lão sư khác, đứng ở trên tảng đá lớn, trên cao nhìn xuống một chúng đệ tử. Ông ta mở miệng, linh lực truyền vào trong thanh âm, rõ ràng to lớn vang dội truyền tới trong tai mọi người.
Tư Đồ Tu nói: "Dãy núi này liên miên có hơn ngàn dặm, tên là Bất Vãng Sơn. Nhiệm vụ lần này của các ngươi, chính là nán lại một tháng ở trong Bất Vãng Sơn!"
"Trong núi Bất Vãng có linh thú vô số, các ngươi chính là săn gϊếŧ linh thú, lấy thú hạch của linh thú làm thành tích phán đoán. Tỷ như một viên thú hạch chính là một điểm, một tháng sau, ai có nhiều thú hạch nhất, thú hạch của người nào có cấp bậc tốt nhất. Phân biệt ra mười hạng đầu, sẽ đạt được khen thưởng phong phú!"
"Mười hạng đầu, khen thưởng mười viên linh thạch cấp hai, ba hạng đầu, có được tư cách tiến vào trong tầng thứ tư Tàng Thư Các chọn lựa một bộ công pháp!"
Nghe vậy, chúng đệ tử đều hưng phấn kích động!
Llinh thạch cấp hai, đó chính là cực kỳ hiếm có, bọn họ đi đổ thạch, đừng nói cấp hai, có thể khai ra linh thạch bậc một đều vận khí lên trời! Mười viên linh thạch cấp hai, cũng đủ bọn họ từ Linh Sư cấp hai tu luyện đột phá cấp ba, thậm chí còn có dư.
Lại nói ba hạng đầu, có thể đi vào tầng thứ tư Tàng Thư Các! Không có người nào là không kích động. Quân Cửu cũng cảm thấy rất là hứng thú.
Ở thời gian báo danh, nàng xem xong tàng thư trong lầu một lầu hai Tàng Thư Các. Còn có lầu ba là không đi xem, không đi chọn lựa công pháp. Nếu có thể đi lầu bốn chọn lựa mà nói, đương nhiên càng tốt!
Tư Đồ Tu giơ tay đè đè xuống, vừa lòng nhìn mọi người an tĩnh lại, ông ta đắc ý cực kỳ. Thiên chi kiêu tử, kiều nữ, hiện tại còn không phải phải ngoan ngoãn nghe ông ta nói chuyện, nghe ông ta an bài? Cái này làm cho ông ta cảm thấy đắc ý.
Tư Đồ Tu lại nói: "Vừa vào Bất Vãng Sơn, sinh tử có mệnh, trong núi này linh thú chính là không có mắt, sẽ không lưu tình. Hơn nữa trong núi Bất Vãng này, giáp ranh Bách Lí quốc và Thượng Dịch quốc. Ngư long hỗn tạp, người nào cũng có khả năng tiến vào Bất Vãng Sơn."
"Nếu các ngươi một khi không cẩn thận đυ.ng phải dân liều mạng. Nhất định phải báo ra bản thân là đệ tử Thiên Túng Viện. Lát nữa chúng ta sẽ chia các ngươi tín hiệu pháo hoa kêu cứu. Nhưng mà một khi các ngươi dùng tới nó, thì đại biểu rèn luyện kết thúc, mất đi tư cách. Đã hiểu chưa?"
"Dạ hiểu!" Chúng đệ tử căn bản không bị Tư Đồ Tu dọa đến, như cũ phấn khởi không thôi. Quay đầu lại tốp năm tốp ba, bắt đầu tổ kiến đội ngũ.
Quân Cửu quét mắt bọn họ, lại xa xa nhìn về phía Tư Đồ Tu, khẽ nhíu mày. Nàng cảm thấy, Tư Đồ Tu vừa mới rõ ràng là lời nói có ẩn ý! Ông ta là ám chỉ cái gì?
Tiểu Ngũ ôm cánh tay Quân Cửu, mắt mèo híp lại. Nó nói: Chủ nhân, Tư Đồ Tu này vừa thấy liền không có ý tốt!
Hận ý, ác ý của ông ta đối với Quân Cửu, đều sắp tràn ra khỏi khóe mắt.
Đối diện ngoài hai trăm mét.
Quân Vân Tuyết bị một chúng nam nữ vây quanh ở trung tâm. Tuy rằng nàng ta ngã xuống từ trên thần đàn, nhưng nàng ta lại bò lên thực mau. Những người ngưỡng mộ nàng ta, cũng không thiếu đi quá nhiều, giống như tiến vào Bất Vãng Sơn, rất nhiều người đều là ưu tú tự tiến cử, muốn tổ đội cùng nàng ta.
Ngẩng đầu, Quân Vân Tuyết nhìn chằm chằm vào Quân Cửu, cười dữ tợn hai tiếng. Nàng ta đã nhận được tin tức tốt của nương. Bọn họ tìm được thích khách nổi tiếng nhất trong mười quốc, liền tại trong Bất Vãng Sơn, toàn lực ám sát Quân Cửu!
Bọn họ tốn một cái giá rất cao, nếu thật có thể gϊếŧ chết Quân Cửu, cái giá này cũng rất đáng!
Quân Vân Tuyết ánh mắt độc ác, lạnh lùng câu môi cười. Nàng ta nói thầm dưới đáy lòng: "Quân Cửu, Bất Vãng Sơn này chính là nơi táng thân của ngươi!"
Trừ bỏ Quân Vân Tuyết, Phượng Thiên Khải cũng nhìn chằm chằm Quân Cửu. Ánh mắt hắn tối tăm không rõ, nhìn không ra đang âm mưu cái gì.
Gió nổi mây phun, nhân mã khắp nơi đều định mục tiêu ở trong núi Bất Vãng, ngo ngoe rục rịch kế hoạch gì đó..
"Quân Cửu!" Đột nhiên có người kêu Quân Cửu.
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
- Chương 108: Bất Vãng Sơn, ám sát Quân Cửu.