Quân Vân Tuyết cũng không phẫn nộ, hoặc là thất vọng, hoặc là oán hận. Nàng ta mang theo khăn che mặt, che đậy kín mít cả khuôn mặt. Bằng không nàng ta mặt mũi bầm dập, căn bản không còn mặt mũi ra cửa gặp người.
Quân Vân Tuyết đi tới, mở miệng là ngữ khí mềm mại yêu kiều. Nàng ta săn sóc nói: "Phó viện trưởng bớt giận, Vân Tuyết có thể lấy được danh ngạch hạt giống hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là tâm tình của phó viện trưởng ngài, ngàn vạn lần không cần vì Vân Tuyết mà tức giận thương thân."
"Đúng vậy sư phụ, người xem Vân Tuyết sư tỷ quan tâm người bao nhiêu, người đừng nóng giận." La Kỳ đi tới cũng nói như vậy.
Nghe được bọn họ nói lời quan tâm, Hà Tông thở hổn hển mấy hơi, ông ta vẫn chưa bình ổn xuống được, mà là phẫn nộ ngôn ngữ tràn ngập bất mãn nói cho Quân Vân Tuyết cùng La Kỳ chuyện trải qua.
Quân Vân Tuyết vừa nghe, dưới khăn che mặt là gương mặt vặn vẹo, trong mắt hiện lên vẻ oán độc.
Khinh thường nàng?
Quân Vân Tuyết nàng từ khi vào Thiên Túng Viện tới nay, chính là thần nữ chúng đệ tử ngưỡng mộ! Thực lực của nàng, Linh Sư cấp ba, càng là người xuất sắc. Cái danh ngạch hạt giống kia, vốn dĩ nên thuộc về nàng một cái, nhưng viện trưởng lại nói khinh thường nàng?
Phẫn nộ, ghi hận trong lòng.
Quân Vân Tuyết mở miệng, lại là ủy khuất đáng thương lên, giọng nàng có chút nghẹn ngào: "Là Vân Tuyết sai, không có tự mình hiểu lấy làm phó viện trưởng ngài bị ta liên luỵ. Vân Tuyết ở chỗ này xin lỗi phó viện trưởng ngài."
Nhưng mà đứng dậy, lưng còn chưa khom xuống, Hà Tông quả nhiên lập tức giơ tay ngăn nàng ta lại.
Hà Tông ngữ khí phẫn hận không cam lòng nói: "Vân Tuyết cái này không trách con, là lão nhân Lạc Khâu Hạc khinh người quá đáng! Lão phu thân là phó viện trưởng Thiên Túng Viện, muốn một danh ngạch hạt giống thì làm sao chứ? Hắn thế nhưng cũng không cho."
"Sư phụ, con thấy rõ ràng chính là viện trưởng không đặt sư phụ ngài ở đáy mắt! Thật sự đáng giận!" La Kỳ nghĩ sao nói vậy, lập tức bị Hà Tông nổi lên sát khí trừng mắt.
Không đặt ông ta ở đáy mắt? Hà Tông cảm giác ông ta đã chịu vũ nhục.
Đúng lúc này, trong mắt Quân Vân Tuyết lại chuyển ánh sáng, nàng ta cất tiếng nói lạnh băng, mang theo phẫn nộ cùng bất mãn cho Hà Tông. Nàng ta nói: "Phó viện trưởng ngài đừng nóng giận. Ta cảm thấy La Kỳ sư đệ nói có đạo lý."
"Vân Tuyết vì sao con nói như vậy?"
"Phó viện trưởng, đây không phải là ý tứ của Vân Tuyết. Mà là sự thật! Ngài cúc cung tận tụy cho Thiên Túng Viện vài thập niên, không có công lao cũng có khổ lao. Đối các đệ chúng ta tử mà nói, ngài căn bản không phải là vị phó viện trưởng, ngài chính là viện trưởng trong lòng chúng ta!"
Quân Vân Tuyết nói rất kích động, nàng ta nhìn thấy thần sắc biến hóa trên mặt Hà Tông, rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói: "Mà Lạc Khâu Hạc thật sự quá mức. Ông ta vẫn luôn nắm chắc quyền lợi Thiên Túng Viện niết ở trong tay, không chịu phân cho viện trưởng ngài. Ông ta rõ ràng là đố kỵ, sợ ngài được dân tâm, lại được quyền lợi, đẩy ông ta xuống khỏi vị trí viện trưởng!"
Vì nịnh hót Hà Tông, Quân Vân Tuyết trực tiếp mở miệng kêu tên Lạc Khâu Hạc. Mà xuống một câu lại kêu Hà Tông là viện trưởng.
Cái này làm sao không phải nói trúng tâm tư Hà Tông chứ!
Ông ta sao có thể cam tâm cả đời đều là một phó viện trưởng, chỉ là Lạc Khâu Hạc còn ở một ngày, thì ông ta một ngày không có khả năng lên làm viện trưởng, chỉ có thể bị áp chế nơi chốn, không cách nào xuất đầu.
Quân Vân Tuyết đè thấp tiếng nói: "Viện trưởng chẳng lẽ ngài cũng không muốn đòi một cái công bằng cho chính mình sao?"
"Nói như thế nào?" Hà Tông càng thêm động tâm.
"Con cảm thấy, vị trí viện trưởng Thiên Túng Viện, hẳn là do ngài tới ngồi, trừ bỏ ngài, ai cũng không có tư cách! Nếu ngài là viện trưởng Thiên Túng Viện, thái thượng hoàng cũng không dám vênh váo hung hăng, chơi uy phong ở trước mặt ngài."
La Kỳ: "Không sai! Sư phụ, ngài mới hẳn là viện trưởng Thiên Túng Viện."
Hà Tông bị bọn họ nói mà động tâm, hiện tại xương cốt trên vai ông ta đã nối xong, nhưng rốt cuộc tuổi nhiều, khôi phục rất chậm, hơn nữa một khi hạ nhiệt độ thì rất đau, ăn đan dược cũng không có tác dụng! Đây là Phượng Kiêu tạo thành.
Mà Lạc Khâu Hạc tận mắt nhìn thấy, lại cũng không có mở miệng bảo vệ, càng không tìm Phượng Kiêu đòi công đạo, tùy ý Phượng Kiêu làm càn muốn làm gì thì làm ở Thiên Túng Viện, bảo hộ tiểu tiện nhân Quân Cửu kia như vậy!
Hận đến ngứa răng, Hà Tông lại có chút không biết xuống tay như thế nào. Lạc Khâu Hạc hiện tại thân thể khỏe mạnh, hơn nữa ông ấy còn là Linh Sư cấp sáu, cho dù là tiếp tục lại làm viện trưởng hai mươi, ba mươi mấy năm cũng không có vấn đề. Ông ta thượng vị như thế nào?
Quân Vân Tuyết nhỏ giọng mở miệng, dẫn dụ từ từ: "Viện trưởng, thời kỳ phi thường thì phải dùng thủ đoạn phi thường."
"Sư phụ, ngài cũng không thể mềm lòng. Hiện tại là thời điểm để cho Lạc Khâu Hạc bọn họ biết, sư phụ ngài lợi hại!" La Kỳ cũng đang thúc giục, nhắc nhở Hà Tông.
Hà Tông dần dần độc kế sinh dưới đáy lòng.
Lạc Khâu Hạc thân thể khỏe mạnh, vậy làm thân thể ông ấy không tốt! Ông ấy mà chết, vị trí viện trưởng Thiên Túng Viện còn không phải là của ông ta sao?
Đến lúc đó, thái thượng hoàng, Quân Cửu, là ông ta có thể thu thập một đám, cho hả giận! Đến lúc đó, Thiên Túng Viện chính là thiên hạ của ông ta, còn có ai dám nghi ngờ ông ta? Tổn thương đệ tử của ông ta, bác bỏ mặt mũi của ông ta?
Hà Tông cười dữ tợn: "Lão phu hiểu rõ, La Kỳ, Vân Tuyết hai đứa yên tâm. Hai đứa một người là đồ đệ lão phu, một người là hài tử ngoan lão phu thưởng thức. Lão phu sẽ không cho hai đứa thất vọng!"
"Viện trưởng người tốt đẹp, Vân Tuyết liền vừa lòng." Quân Vân Tuyết câu môi cười độc ác.
Cái này cũng không phải là nàng ta xúi giục Hà Tông hạ độc thủ với Lạc Khâu Hạc. Hà Tông có ý nghĩ của chính mình! Mà nàng ta chẳng qua là để cho Hà Tông thấy rõ ràng dục niệm nội tâm của mình, bộc phát ra dớm hơn mà thôi.
Không cho nàng ta danh ngạch hạt giống. Vậy đi tìm chết đi!
Ở sau khi truyền ra tin tức năm tông tiến đến chọn lựa đệ tử cấp bậc hạt giống. Lạc Khâu Hạc thực mau ban bố thông cáo. Thi đấu vì tranh đoạt danh ngạch hạt giống, Thiên Túng Viện tiến hành rèn luyện trong một tháng. Địa chỉ thì tuyển chọn ở bên trong núi non sau lưng Thiên Túng Viện chừng ba trăm dặm lộ trình.
Trận rèn luyện này, đệ tử tự do lựa chọn báo danh hay không, phàm là tham gia, đều sẽ làm một trận tranh tài, cuối cùng bình chọn thứ tự. Biểu hiện tốt, thứ tự dẫn đầu danh sách, có được Thiên Túng Viện tưởng thưởng phong phú!
Thông cáo xuống dưới xong, Thiên Túng Viện lập tức nâng lên một hồi báo danh rầm rộ.
Quân Cửu bọn họ cũng đi báo danh, trên đường báo danh còn gặp được không ít người đỏ mặt, có chút ngượng ngùng đi lên hỏi nàng muốn tổ đội hay không. Đương nhiên sau một chuyện nhảm vô căn cứ cùng trải qua ở đại quảng trường, thái độ của chúng đệ tử Thiên Túng Viện đối với Quân Cửu chia làm hai nhóm.
Một nhóm là người vả mặt áy náy, có xin lỗi Quân Cửu, hơn nữa sùng bái thực lực Quân Cửu. Một nhóm là người sau khi bị vả mặt thì oán hận trong lòng, vẫn cứ đứng ở Quân Vân Tuyết bên kia tin tưởng vững chắc không nghi ngờ. Thấy nàng vừa kiêng kị sợ hãi, lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, sẽ chỉ nói xấu ở sau lưng.
Quân Cửu làm lơ hết thảy đối với bọn họ. Tổ đội? Nàng chỉ cần mang theo Quân Tiểu Lôi cùng Vân Kiều là đủ rồi.
Thời gian báo danh ba ngày. Ba ngày sau, tất cả đệ tử tham gia rèn luyện sẽ hội họp toàn bộ ở trên quảng trường lớn. Lạc Khâu Hạc đứng ở trên đài cao, tươi cười đầy mặt, sung sướиɠ cao hứng nhìn mọi người. Ông mở miệng: "Trong một tháng đi rèn luyện này, mặc kệ các con vì danh ngạch hạt giống hay không. Lão phu đều mong ước các con, được lợi không ít, thực lực tăng nhiều!"
"Sau khi vào núi, chú ý hàng đầu chính là an toàn, không cần thoát ly đội ngũ một mình một người. Hy vọng các con có thể bình an đi tới, bình an trở về!"
"Dạ! Chúng con minh bạch!"