Chương 106: Ta muốn một cái danh ngạch hạt giống.

Đan Tông, Quân Cửu biết, Đan Tông một trong năm tông, thật là được xưng thánh địa cảu luyện dược sư khắp thiên hạ! Trưởng lão Đan Các, cũng là xuất thân từ Đan Tông. Nhưng mà Quân Cửu chỉ tính toán đi Đan Tông coi một chút, làm đệ tử Đan Tông? Nàng cũng không cảm thấy hứng thú.

Quân Cửu nhìn Mặc Vô Việt, vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt của Mặc Vô Việt nhìn nàng. Mặc Vô Việt căn bản không có hứng thú gì với năm tong cả, còn không bằng, hắn nhìn Quân Cửu thêm vài lần càng thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Quân Tiểu Lôi cũng nói: "Cửu tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau nỗ lực đi năm tông đi! Nếu có thể đi năm tông, cha cùng mẫu thân ta nhất định sẽ lấy ta làm tự hào!"

Vân Kiều hưng phấn: "Chúng ta đều phải thử xem! Người hướng chỗ cao, nước chảy nơi thấp, cơ hội tốt là ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ!"

"Ừ, có thể thử xem."

Mười quốc năm tông, ở phía trên còn có tam học viện cùng một phủ cấp bậc cao nhất. Đây là một thế giới giống như bảo tháp, từng bước hướng lên trên, đăng lêи đỉиɦ tháp, rồi sau đó còn có vị diện càng cao cấp!

Một phủ tam học viện năm tông mười quốc, đều thuộc về Hạ Tam Trọng. Nghe tên liền biết, mặt trên còn có thế giới Trung Tam Trọng, Thượng Tam Trọng.

Quân Cửu xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử. Xuyên qua đến nơi là điểm thấp nhất thế giới, nàng có thể đi từng bước một hướng lên trên, lại đăng lêи đỉиɦ! Thế giới này, nhất định càng thú vị hơn kiếp trước, càng nguy hiểm, cũng càng hấp dẫn nàng, làm nàng nhiệt huyết mênh mông.

Danh ngạch hạt giống năm tong, chỉ cần nàng muốn, thì nhất định có thể bắt được!

Quân Cửu hạ quyết tâm, chỉ là hỏi Phượng Kiêu tin tức có quan hệ năm tông. Phượng Kiêu nói: "Danh ngạch năm tông rất ít. Dĩ vãng một quốc gia chỉ có hai đến ba cái danh ngạch. Đến lúc đó, là từ toàn bộ học viện chọn lựa ra mười đệ tử ưu tú nhất."

"Sau khi sứ giả năm tông tới, sẽ từ trong mười đệ tử Thiên Túng Viện, trải qua tuyển chọn thi đấu, cuối cùng quyết ra thiên tài có thiên phú tốt nhất, thực lực mạnh nhất! Sau đó mang đi năm tông. Chuyện sau đó nữa, lão hủ chỉ có nghe qua."

Phượng Kiêu gãi gãi tóc, trầm tư nghĩ nghĩ mới nghiêm túc nói: "Trở thành hạt giống tuyển thủ, cũng không phải nhất định là có thể trở thành đệ tử năm tông. Khi lão hủ du tẩu mười quốc, từng nghe nói. Trong hạt giống tuyển thủ cũng phải trải qua chọn lựa mới có thể tiến vào năm tông."

"Vậy có người thất bại, không được lựa chọn sao?" Quân Tiểu Lôi tò mò khẩn trương truy vấn.

"Đương nhiên là có!"

Vân Kiều nghi hoặc: "Vậy sao lại chưa bao giờ có nghe nói qua tin tức bọn họ trở về?"

"Kẻ thất bại, hơn phân nửa là đã chết, hoặc là mất hết mặt mũi, không có thể diện về lại quê nhà, các cháu tự nhiên là không biết. Được rồi, trước đừng nói mấy chuyện phía sau, các cháu hiện tại phải cẩn thận chuẩn bị, trước khi sứ giả năm tông tới, tất cả mọi người các cháu sẽ tiến hành thời gian dài rèn luyện giống nhau."

Phượng Kiêu nói: "Trước mắt còn không biết rèn luyện là ở đâu, nhưng mà cũng không tới mấy ngày nữa, thì các cháu phải xuất phát. Mặc kệ đi chỗ nào, ba đứa các cháu đều tổ đội tốt nhất, ngàn vạn lần không cần hành tẩu một mình một người."

Điểm này, Quân Cửu bọn họ đều rõ ràng.

Nguy hiểm nhất không phải rèn luyện, mà là lòng người!

* * *

Hà Tông tìm được Lạc Khâu Hạc, ông ta ánh mắt mịt mờ u ám nhìn chằm chằm Lạc Khâu Hạc, giờ phút này Lạc Khâu Hạc đang ở đề bút luyện tập thư pháp trên sách, thấy ông ta tới, Lạc Khâu Hạc cũng không ngẩng đầu liếc ông ta một cái.

Chỉ là lãnh đạm nói: "Phó viện trưởng sao lại tới đây?"

"Viện trưởng, ta tới là có chuyện muốn thương nghị cùng ngài một chút."

"Chuyện gì?" Lạc Khâu Hạc viết xong một chữ, ngẩng đầu quét mắt Hà Tông xong lại cúi đầu tiếp tục chuyên tâm viết thư pháp của ông.

Hà Tông bước đi qua, nhìn đến Lạc Khâu Hạc đang viết ba chữ Thiên Túng Viện. Ngòi bút nội liễm, nhưng hạ bút có lực trầm ổn. Chữ giống như người, nhìn thấy là có thể biết Lạc Khâu Hạc là một viện trưởng đủ tư cách. Ông ta thống lĩnh Thiên Túng Viện cũng có hơn ba mươi năm, chưa bao giờ xuất hiện ra bất luận vết nhơ gì.

Thiên Túng Viện ở trong tay Lạc Khâu Hạc, càng thêm phồn vinh hưng thịnh. Có thể nói, ở dưới tay Lạc Khâu Hạc, là thời điểm nhân số đệ tử Thiên Túng Viện nhiều nhất trong lịch sử mấy trăm năm!

Hà Tông mở miệng: "Có quan hệ tới chuyện sứ giả năm tông tiến đến chọn lựa đệ tử cấp bậc hạt giống. Viện trưởng ngài là nghĩ như thế nào?"

"Cái này đương nhiên cũng giống như dĩ vãng, để đệ tử toàn viện tự mình báo danh, sau đó đi ra ngoài rèn luyện. Cẩn thận tôi luyện một chút, thi đấu chuẩn bị lấy danh ngạch hạt giống."

"Vậy trong lòng viện trưởng có điều động nội bộ người không?" Nghe được Hà Tông nói như vậy, Lạc Khâu Hạc dừng lại một bút cuối cùng. Nhìn thấy mực nước rơi trên giấy, Lạc Khâu Hạc thở dài, tờ thư pháp này là viết hỏng rồi.

Ông dứt khoát buông bút không viết nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tông, Lạc Khâu Hạc nhàn nhạt mở miệng: "Khóa trước tuyển thủ hạt giống đều là cầu công bằng công chính. Đâu ra điều động nội bộ để mà nói?"

"Viện trưởng, nhưng ta cảm thấy quy củ là do người chế định, cũng nên từ chúng ta tới đánh vỡ! Không cần cứng nhắc cổ hủ như vậy."

"Phó viện trưởng ông rốt cuộc muốn nói cái gì?" Lạc Khâu Hạc nhíu mày nhìn chằm chằm Hà Tông.

Bọn họ tuổi tác gần nhau, nhưng hai người đứng chung một chỗ đối lập, khí chất hoàn toàn tương phản. Lạc Khâu Hạc sẽ làm người ta cảm thấy tuy rằng nghiêm túc, nhưng hiền từ công chính. Mà Hà Tông, bản năng mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm âm trầm, không thoải mái.

Hà Tông cũng không hề quanh co lòng vòng. Ông ta trực tiếp mở miệng: "Ta muốn điều động nội bộ một danh ngạch hạt giống."

"Ông muốn cho ai? Quân Vân Tuyết?"

Không cần suy nghĩ sâu xa, Lạc Khâu Hạc nghĩ lại, thì rất dễ dàng nghĩ tới Quân Vân Tuyết. Bởi vì Hà Tông chỉ có một đồ đệ, La Kỳ, hiện tại tay phải của La Kỳ đã bị phế, thực lực giảm đi. Hà Tông lại có dã tâm, cũng biết lấy đệ tử của mình đi là chịu chết, hoàn toàn không cần thiết.

Như vậy, để Hà Tông xem trọng, còn nguyện ý đòi một danh ngạch cho nàng, chỉ còn lại có một người là Quân Vân Tuyết! Nghĩ đến Quân Vân Tuyết, Lạc Khâu Hạc nhíu nhíu mày.

Không giống với không ít đệ tử Thiên Túng Viện ngưỡng mộ sùng bái Quân Vân Tuyết, Lạc Khâu Hạc sống mấy chục năm, ánh mắt độc đáo, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra dưới da mỹ nhân của Quân Vân Tuyết là cái đức hạnh gì. Lại có một chuyện đại quảng trường, ấn tượng rất kém.

Hà Tông cũng không ngoài ý muốn Lạc Khâu Hạc trực tiếp nghĩ tới Quân Vân Tuyết, ông ta gật đầu, ngữ khí đắc ý thưởng thức. "Viện trưởng, ta cảm thấy Quân Vân Tuyết là người có tư cách nhất có được một danh ngạch hạt giống Thiên Túng Viện chúng ta."

"Không có khả năng!" Lạnh lùng một câu, nháy mắt dập tắt Hà Tông khoe khoang.

Ông ta trầm sắc mặt, thần sắc hung ác nham hiểm: "Vì cái gì? Chẳng lẽ viện trưởng muốn mang danh ngạch cho Quân Cửu?"

"Nói hươu nói vượn! Phó viện trưởng ông rất quá phận. Lão phu đã nói qua, danh ngạch hạt giống chú ý chính là công bằng công chính. Muốn đi năm tông, vậy tự dựa vào bản lĩnh mà nắm lấy danh ngạch, đi cửa sau, nói nhân tình là tuyệt đối không có khả năng."

"Nếu phó viện trưởng tới đây, chính là vì một việc này, như vậy mời ông trở về. Lão phu là tuyệt đối không có khả năng đồng ý. Nếu như ông xem trọng nó, vậy thì khiến cho nó chuẩn bị sẵn sàng. Tự dựa vào bản lĩnh của mình nắm bắt danh ngạch! Đừng để lão phu khinh thường nó, còn có ông."

Lạc Khâu Hạc nói sắc bén chói tai, Hà Tông nghe được mà da mặt run rẩy, một khuôn mặt vặn vẹo dọa người.

Ông ta căm giận trừng mắt nhìn Lạc Khâu Hạc vài lần. Thấy đích xác không có cơ hội lay chuyển, tức khắc hừ lạnh một tiếng rời đi. Một đường đen mặt trở lại chỗ ở của mình, nhìn thấy Quân Vân Tuyết cùng La Kỳ đều ở trong viện chờ ông ta.

Sắc mặt Hà Tông càng thêm khó coi, ông ta mở miệng: "Vân Tuyết, danh ngạch hạt giống lão phu thất tín với con."

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------