Quân Cửu lấy quyển sách Chu Tước này ra, lại mở trang sách ra lần nữa, văn tự cổ xưa bên trong nháy mắt phiên dịch ra. Đây là truyền thừa Chu Tước! Giống như trên bích họa, ghi lại rõ ràng, bất đồng duy nhất, là trong phòng tối ghi lại càng thêm kỹ càng tỉ mỉ.
Tiếp theo, nếu ai không hiểu thú văn cổ, cho dù lấy được quyển sách này, cũng xem không hiểu giống như nàng. Nhanh chóng phiên dịch xong cả quyển sách, Quân Cửu xác định mình đã nhớ kỹ toàn bộ, thì khép sách lại trả về chổ cũ.
Mặc Vô Việt thấy vậy, nhướng mày: "Tiểu Cửu Nhi không mang theo?"
"Nội dung ta đều đã học thuộc, sách thì để lại cho người có duyên tiếp theo." Quân Cửu nhìn về phía Mặc Vô Việt, câu môi cười cười. Nàng lại nói: "Chúng ta trì hoãn ở chỗ này ba ngày, hoàng gia gia mỗi ngày đều sẽ tới trong viện của ta bắt mạch, chúng ta cần phải trở về."
Dừng lại một ngày ở Tàng Thư Các, bị nhốt phòng tối hai ngày, Quân Cửu nghĩ Phượng Kiêu bọn họ nhất định là đang tìm nàng.
Mặc Vô Việt: "Được, ta và nàng cùng nhau trở về."
Có lẽ là bởi vì ái náy vừa mới hiểu lầm dụng ý của Mặc Vô Việt, Quân Cửu nghe vậy, cũng không cự tuyệt hắn, nhưng mà bọn họ đi ra ngoài, Mặc Vô Việt là không thể cùng nhau, còn có Tiểu Ngũ cũng vậy.
Đi ra Tàng Thư Các, Quân Cửu gõ gõ cái bàn trước mặt lão giả: "Thỉnh trả lại cho ta bằng chứng thân phận."
"À." Lão giả lấy sách xuống khỏi mặt, ông nhìn đến Quân Cửu thì tức khắc ngạc nhiên: "Ủa. Ngươi tiểu nha đầu này không phải tiến vào đã ba ngày sao? Ngươi đi đâu hả, bằng chứng thân phận cũng không mang theo."
"Lúc trước quên cầm."
"Không!" Lão giả hồ nghi nheo đôi mắt lại: "Trí nhớ của lão phu rất tốt, mỗi ngày tới tới lui lui bao nhiêu người, lão phu đều nhớ rõ ràng rành mạch. Ba ngày ngươi trước căn bản không có đi ra!"
Quân Cửu nghe vậy, thần sắc nhàn nhạt như cũ. Nàng ánh mắt lạnh băng bình tĩnh nhìn lão giả, nói: "Vậy ngài nói xem, nếu ta không đi ra, vậy thì ở đâu?"
"Đương nhiên là ở.." Lão giả nói đến một nửa thì ngừng lại.
Bởi vì mỗi ngày ông đều ở kiểm tra trong ngoài Tàng Thư Các. Nếu như Quân Cửu ở, thì ông khẳng định ba ngày trước liền phát hiện. Nhưng cố tình, mỗi ngày kiểm tra bên trong cũng không còn người nào cả. Kỳ quái, nàng không ở bên trong, lại không có đi ra, vậy thì đi đâu chứ?
Quân Cửu: "Xin hỏi có thể trả bằng chứng thân phận cho ta không? Ta đang vội."
"A được."
Trả Thiên Túng lệnh lại cho Quân Cửu, lão giả vuốt đầu còn đang trầm tư khó hiểu. Ông tin tưởng vững chắc là Quân Cửu chưa từng đi ra, nhưng lại tìm không thấy chứng cứ Quân Cửu ở lại Tàng Thư Các. Duy nhất có dị thường, chính là mỗi ngày kệ sách Tàng Thư Các bị mèo lấy để mài móng vuốt.
Chẳng lẽ, tiểu cô nương kia còn có thể biến thành mèo đợi ở bên trong hả? Sao có thể!
Ra khỏi Tàng Thư Các, Mặc Vô Việt cùng Tiểu Ngũ một trước một sau đi đến bên cạnh nàng, Quân Cửu ngẩng đầu, liền thấy khoảng cách giữa Mặc Vô Việt và Tiểu Ngũ kéo đến rất xa, có thể không tới gần thì tuyệt không tới gần đối phương.
Hồ nghi chớp chớp mắt, Quân Cửu nói: "Đi về trước rồi nói!"
"Được."
Trên đường trở về, Quân Cửu phát hiện Thiên Túng Viện giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, mỗi người vội vàng, biểu tình kích động phấn khởi đi qua đi lại. Bởi vì đi quá nhanh, nàng cũng không nghe rõ bọn họ đang nghị luận cái gì.
Trở lại viện, quả nhiên Phượng Kiêu bọn họ đều sắp tìm Quân Cửu điên rồi.
Vừa thấy Quân Cửu tiến vào viện, Phượng Kiêu liền đứng dậy: "Tiểu Cửu cháu rốt cuộc đã trở lại! Lo lắng chết hoàng gia gia rồi, Tiểu Cửu cháu đi đâu vậy hả? Mấy ngày nay hoàng gia gia đều lật ngược Thiên Túng Viện hướng lên trời, cũng tìm không thấy cháu."
"Hơn nữa cũng không có người nào gặp qua Quân cô nương, thật sự lo lắng mà!" Vân Kiều đi theo ngay phía sau Phượng Kiêu.
Quân Tiểu Lôi cũng ở, nàng mắt trông mong nhìn chằm chằm Quân Cửu một phen đánh giá, xác định Quân Cửu không có việc gì mới tức khắc vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Lực chú ý mười phần đều ở trên người Quân Cửu, cuối cùng vẫn là Vân Kiều kinh hô một tiếng: "Mặc Vô Việt."
Khi Phượng Kiêu mới vừa ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đi vào phía sau Quân Cửu. Ánh mắt đầu tiên, lông tơ sau lưng Phượng Kiêu đều dựng đứng lên. Thật mạnh! Người nam nhân này rất mạnh, thực đáng sợ! Lúc sau, Phượng Kiêu mới phát hiện Mặc Vô Việt diện mạo yêu nghiệt, có thể nói là họa thủy.
Sửng sốt một hồi, Phượng Kiêu mới mở miệng hỏi: "Tiểu Cửu, đây là ai?"
"Sư phụ ta, Mặc Vô Việt." Giới thiệu Mặc Vô Việt, Quân Cửu tự nhiên phải dùng thân phận thầy trò. Đây là nàng cùng Mặc Vô Việt đã sớm nói xong.
Âm thầm, Lãnh Uyên nhìn thấy Quân Cửu và Mặc Vô Việt trở về, cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Hắn âm thầm truyền âm bẩm báo Mặc Vô Việt, ngày đầu tiên còn tốt, hai ngày sau chưa thấy được Quân Cửu, ba người này đều sắp điên lên luôn. Sợ là có người xuống tay với Quân Cửu.
Nếu không phải biết Mặc Vô Việt rời đi cùng với Quân Cửu, chỉ sợ Lãnh Uyên cũng sẽ bị dọa đến. Quân Cửu chính là ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện!
Phượng Kiêu ngơ ngác, há miệng nói: "Tiểu Cửu, đây là sư phụ của cháu? Vậy cháu học tu luyện, còn có y thuật đều là cùng hắn?"
"Xem như vậy đi. Đúng rồi, mấy ngày nay ta không ở đây, là đi Tàng Thư Các đọc sách, nhất thời xem quá mê mẩn, trên đường trở về lại trì hoãn, cho nên hiện tại mới đến, làm mọi người lo lắng, thực xin lỗi."
"Tiểu Cửu Nhi có ta bảo hộ, các ngươi không cần phải lo lắng." Mặc Vô Việt bá đạo mở miệng, nói ra nháy mắt chặn lại ở trong miệng mọi người.
Trong nháy mắt bọn họ có loại cảm giác, Mặc Vô Việt cùng Quân Cửu rất xứng đôi, mà bọn họ hết sức dư thừa.
Lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc phức tạp, Phượng Kiêu đột nhiên khom lưng hành lễ thật sâu với Mặc Vô Việt. Ông nói: "Lão hủ Phượng Kiêu, tại đây muốn cảm tạ ngươi, dạy dỗ Tiểu Cửu, để Tiểu Cửu không còn một mình, ngươi bảo hộ Tiểu Cửu rất tốt."
Ông đã tìm hiểu rõ ràng, trước kia lúc Quân Cửu ở Quân phủ, vẫn luôn là nhóc đáng thương bị ức hϊếp, sau khi đi Phong La Thành, tính cách mới đại biến, trở nên lợi hại, lại biết được y thuật. Hiện tại nhìn đến Mặc Vô Việt, Phượng Kiêu tự nhiên cho rằng, đây là sau khi Quân Cửu gặp được Mặc Vô Việt mới phát sinh thay đổi.
Quân Cửu không nghĩ tới Phượng Kiêu sẽ làm như vậy, nhất thời trong lòng phức tạp, đồng thời lại đưa mắt ra hiệu với Mặc Vô Việt.
Cũng đừng hủy đi đài của nàng!
Mặc Vô Việt tiếp thu, đôi mắt biến thành màu đen cảu hắn nhìn về phía Phượng Kiêu, ngữ khí lãnh ngạo tà tứ. Mặc Vô Việt mở miệng: "Không cần phải cảm tạ. Tiểu Cửu Nhi là người của ta, bảo hộ nàng là chuyện đương nhiên nên làm."
"Cảm ơn vẫn phải cảm ơn!" Phượng Kiêu nghe được Mặc Vô Việt nói, hết sức cảm động, Tiểu Cửu gặp được một sư phụ tốt!
Chỉ có Quân Cửu, Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi vẻ mặt phức tạp, ngay cả tuổi tác của Quân Tiểu Lôi, đều nghe ra Mặc Vô Việt ý ngoài lời, Phượng Kiêu vì cái gì còn sẽ cảm thấy là sư phụ tốt?
Tiểu Ngũ nghiến răng: Sói đuôi to phúc hắc, rõ ràng là muốn "Ăn" chủ nhân có được không!
Đều đứng ở cửa viện thì cũng không ra sao, Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ dẫn đầu đi vào, để cho bọn họ tiến vào rồi nói. Sau khi làm thành một vòng ngồi xuống, Phượng Kiêu bọn họ mới nói cho Quân Cửu, Thiên Túng Viện xảy ra đại sự! Chẳng qua là chuyện vui rất tốt!
Phượng Kiêu nói: "Năm tông sắp tiến đến tuyển nhận đệ tử cấp bậc hạt giống. Tiểu Cửu cháu thiên phú trác tuyệt, nếu có thể tiến vào năm tông, đây là vô cùng tốt!"
"Quân cô nương, năm tông chính là tông môn bao trùm ở phía trên mười quốc. Bất luận là tiến vào tông môn nào, đều là vinh quang lớn lao. Quân cô nương cô là luyện dược sư, có thể đi Đan Tông, đó là thánh địa mà luyện dược sư thiên hạ hướng tới!"