Chương 103: Còn muốn dắt tay?

"Xuất xứ từ tứ thần thú? Tứ thần thú chính là chỉ Chu Tước Bạch Hổ Thanh Long Huyền Vũ sao?"

"Đúng vậy." Mặc Vô Việt mắt vàng nhìn về phía Quân Cửu, hắn câu môi cười tà khí dụ hoặc. Hắn quay đầu lại tiếp theo nói: "Mấy hàng thú văn cổ này giảng giải chính là, tiếp nhận truyền thừa của nàng ấy mới có thể rời ám thất (phòng tối). "

"Thiệt hay giả?" Quân Cửu hồ nghi nhìn Mặc Vô Việt. Nàng có loại cảm giác Mặc Vô Việt ỷ vào nàng xem không hiểu, lừa nàng!

Quân Cửu cũng không hoài nghi Mặc Vô Việt có phải thật sự nhận thức cái gì thú văn cổ hay không. Nàng và Mặc Vô Việt khác nhau, hắn là người bản thổ. Hơn nữa thực lực sâu không lường được, thân phận cũng bí ẩn, biết thú văn cổ, hình như cũng thực bình thường.

Quân Cửu phản ứng thực mau, nàng lại nhìn về phía bích họa: "Nếu là thú văn cổ, vậy nữ tử trong bức họa này nhất định không phải là người, mà là thần thú. Ta nhận truyền thừa của nàng, hình như cũng không có tác dụng gì."

"Không, là có ích. Truyền thừa của nàng là phương pháp ngự thú. Truyền thừa nhất tộc Chu Tước trong tứ thần thú, đối với loài chim có lực khống chế thiên nhiên bá đạo. Tiểu Cửu Nhi nàng học được, đơn giản nhất cũng có thể nghe hiểu ngôn ngữ trăm loài chim. Tiếp theo, cái truyền thừa này có chỗ lợi đối với mèo của nàng."

Tuy rằng là truyền thừa Chu Tước, nhưng Bạch Hổ cũng cũng là tứ thần thú. Nếu Quân Cửu học, cũng có thể trước tiên kích phát huyết mạch của con Bạch Hổ ngu ngốc kia. Kích hoạt huyết mạch Bạch Hổ rồi, Tiểu Ngũ mới có tư cách làm thần thú manh sủng của Tiểu Cửu Nhi nhà hắn.

Nghe được có chỗ lợi với Tiểu Ngũ, Quân Cửu có chút cảm thấy hứng thú.

Nhưng mà nàng lại nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt, hồ nghi sờ sờ cằm: "Nếu là truyền thừa Chu Tước tứ thần thú, tốt như vậy. Vì sao huynh không cần?"

"Ta lấy cũng vô dụng." Ngữ khí của Mặc Vô Việt bình đạm, nhưng Quân Cửu lại xuyên thấu qua ánh lửa mỏng manh, thấy được khinh miệt xem thường trên mặt hắn. Giống như truyền thừa của Chu Tước tứ thần thú, đối hắn mà nói, chẳng qua là một tờ giấy vứt bỏ trên đường, một chân dẫm đi qua cũng sẽ không thèm nhìn một cái.

Hơi hơi híp mắt, đáy lòng Quân Cửu hiện lên vài suy nghĩ.

Lại nhìn về phía tòa mật thất này, nàng vừa mới kiểm tra một phen, mật thất dính liền không có bất luận khe hở nào, nơi này cũng không có hướng gió, không có không khí. Nàng có thể sử dụng công pháp quy tức, dừng lại ở chỗ này bảy tám ngày cũng không có vấn đề. Nếu thay đổi người khác, chỉ sợ cũng phải táng thân nơi đây. Mà Mặc Vô Việt, càng không cần lo lắng cái này.

Quân Cửu nói: "Nếu chỉ có tiếp thu truyền thừa mới có thể rời đi. Truyền thừa ở nơi nào?"

"Chính là ở bên trong bích họa."

"Bích họa?" Quân Cửu lại nhìn về phía bích họa lần nữa. Mỗi một lần nàng đều xem vô cùng cẩn thận nghiêm túc, nhưng cũng không phát hiện bất luận đồ vật gì có thể tương quan cùng truyền thừa.

Lúc này, Mặc Vô Việt giơ tay, đầu ngón tay của hắn bắn ra, có một luồng ánh sáng màu bạc hoàn toàn đi vào bên trong bích họa. Trong khoảnh khắc, năm bức bích họa đều sống lại. Hình ảnh phía trên trở nên hình tượng sinh động, đồng thời từng hàng văn tự hiện lên trước mặt Quân Cửu.

Đây là truyền thừa Chu Tước!

Chỉ là.. Quân Cửu trầm mặc, nàng xem không hiểu thú văn cổ, liếc xéo Mặc Vô Việt, vừa lúc đối diện với ánh mắt tà mị trêu người của hắn. Quân Cửu khoanh tay ôm ngực: "Huynh có hai lựa chọn, hoặc là tự huynh học rồi đi ra ngoài, hoặc là dạy ta học thú văn cổ, sau đó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."

Mở miệng trước, không cho Mặc Vô Việt có cơ hội đưa ra yêu cầu quá mức!

Mặc Vô Việt nghe vậy, ý cười bỡn cợt chợt lóe mà qua trong mắt vàng. Hắn vươn tay với Quân Cửu: "Tới đây, ta dạy cho nàng."

"Dạy thì dạy, còn muốn dắt tay làm gì?"

Mặc Vô Việt gia tăng ý cười, nói: "Tiểu Cửu Nhi nàng tới hay không~~"

Quân Cửu: "..."

Tới thì tới chứ! Còn không phải là dắt cái tay sao? Nàng lạnh mặt nhìn Mặc Vô Việt hai cái, cất bước đi qua đi đặt tay ở trong lòng bàn tay của Mặc Vô Việt. Trừ bỏ ngày ấy khi say rượu, thân thể Mặc Vô Việt thực lạnh, ngày thường, nhiệt độ cơ thể của hắn đều cao hơn người thường một chút.

Cũng không nóng, mà là ấm áp như ánh mặt trời, khiến người ta nhịn không được muốn tới gần, nắm chặt tay hắn.

Mặc Vô Việt nắm lấy tay Quân Cửu, hắn mở miệng: "Đợi lát nữa mặc kệ phát sinh cái gì, Tiểu Cửu Nhi nàng cũng không cần trốn tránh, nếu cảm thấy đau, vậy nắm chặt ta."

"Hử?" Vừa mới phát ra nghi hoặc, liền thấy mặt yêu nghiệt họa thủy của Mặc Vô Việt không ngừng tới gần, hắn đặt trán hắn ở trên trán Quân Cửu, một cổ lực lượng cường đại cuồn cuộn dũng mãnh tràn vào trong óc Quân Cửu.

Sau một giây khϊếp sợ ngơ ngác, trong đầu Quân Cửu nháy mắt bị vô số tri thức vây quanh. Lượng tin tức rất khổng lồ, thú văn cổ, còn có vô số đoạn ngắn giống như cưỡi ngựa xem hoa xẹt qua.

Tiếng nói gợi cảm trêu người của Mặc Vô Việt, truyền vào trong tai Quân Cửu: "Tiểu Cửu Nhi, nhớ kỹ chúng nó."

Quân Cửu lập tức nhắm mắt lại, hết sức chăm chú tiêu hóa cổ lực lượng này. Tinh thần lực của nàng cũng cường đại, bắt lấy những năng lượng cùng tri thức này, giống như bọt biển, nhanh chóng hấp thu tri thức. Phát hiện tinh thần lực cường đại khác thường của Quân Cửu, Mặc Vô Việt lóe lóe mắt vàng.

Tinh thần lực của Tiểu Cửu Nhi, xa xa vượt qua trình độ Linh Sư tối cao nên có. Đây còn không phải là hạn mức cao nhất, hắn không cách nào phân tích càng cụ thể.

Bởi vì tinh thần lực của Quân Cửu cường đại, tri thức khổng lồ căn bản thực mau đã bị nàng hấp thu hoàn thành. Mặc Vô Việt lui về phía sau, giữa mày của hắn có một luồng ánh sáng vàng hiện lên, mơ hồ giống như là vảy, nhưng chỉ trong nháy mắt, khôi phục da thịt trắng nõn như sứ.

Mặc Vô Việt nhìn Quân Cửu ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại tiêu hóa cổ lực lượng này.

Lẳng lặng nhìn một hồi, Mặc Vô Việt xoay người lại lần nữa nhìn về phía bích họa, người trên bích họa, hắn mơ hồ có một chút ấn tượng, nhưng trong trí nhớ, bộ tộc Chu Tước số lượng không ít, cụ thể người kia là ai, hắn nghĩ không ra.

Chẳng qua truyền thừa Chu Tước tứ thần thú sao?

Nếu cái này là truyền ra đi, chỉ sợ toàn bộ Hạ Tam Trọng đều sẽ vì nó mà điên cuồng, những người ở Trung Tam Trọng đó sợ là cũng nhịn không được mà chạy xuống dưới này tranh đoạt. Đối với bọn họ mà nói, truyền thừa tứ thần thú trân quý hiếm thấy vô cùng!

Đặc biệt là từ sau khi tứ thần thú bị diệt sạch biến mất, thành bảo vật vô giá.

Nhưng ở đáy mắt hắn, trong mắt vàng của Mặc Vô Việt hiện lên bễ nghễ ngạo mạn, hắn khinh thường nhìn lại. Nếu không phải truyền thừa này còn có chút tác dụng với Tiểu Cửu Nhi, hắn mới sẽ không ở chỗ này lãng phí thời gian. Để Quân Cửu học truyền thừa Chu Tước tứ thần thú, đáy lòng Mặc Vô Việt đã ẩn ẩn chua lòm rồi.

Hắn nghĩ nghĩ, nhắm mắt lại hình như đang tìm cái gì đó.

Thực mau, Mặc Vô Việt giang hai tay, trong lòng bàn tay hắn hiện lên hai luồng ánh sáng một đen một trắng. Sau khi luồng ánh sáng biến mất, một đôi vũ khí lớn nhỏ không đồng nhất xuất hiện, Mặc Vô Việt câu môi: "Đưa cái này cho Tiểu Cửu Nhi, nàng hẳn là sẽ thích đi? Truyền thừa Chu Tước so ra thì đều kém hơn tài liệu đúc ra chúng, Tiểu Cửu Nhi nhất định sẽ thích cái này."

Mặc Vô Việt nói, tự mình tán đồng gật gật đầu.

Hắn chưa bao giờ đưa tặng lễ vật cho ai cả nhưng ngẫm lại, nhất định phải đưa đồ tốt nhất cho Quân Cửu. Hoàn toàn nghiền áp cái truyền thừa Chu Tước này, mới có thể để cho Tiểu Cửu Nhi của hắn biết, hắn có bao nhiêu coi trọng nàng! Nàng là của hắn, chỉ thuộc về hắn!

Sau khi Quân Cửu tiêu hóa xong tri thức khổng lồ, vừa mở mắt, nhìn đến một chủy thủ một kiếm bày ở trước mặt, nàng ngây ngẩn cả ngườ: "Đây là cái gì?"

"Song sinh khí, tên là U Ảnh cùng Bạch Nguyệt. Là lễ vật ta tặng cho Tiểu Cửu Nhi."

"Lễ vật?" Tự dưng tặng lễ vật cho nàng làm gì!

Mặc Vô Việt mới không có khả năng nói là ăn dấm của truyền thừa Chu Tước. Hắn cười tà khí, ngón tay nâng cằm Quân Cửu, ngữ khí trêu người, từ ngữ ái muội nói: "Tiểu Cửu Nhi hôn ta, ta cũng muốn có đáp lễ. Đây là lễ vật."

Quân Cửu: Hôn một cái còn có đáp lễ? Thao tác gì vậy?