- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
- Chương 102: Ăn tủy biết vị, lại đến một lần.
Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
Chương 102: Ăn tủy biết vị, lại đến một lần.
Mắt Quân Cửu tối sầm, lạnh lùng mở miệng: "Nam nữ thụ thụ bất thân, huynh cách ta xa một chút."
"Nếu ta nói không thì sao?" Ngữ khí trầm thấp ái muội, từng chữ trêu người tận xương. Thay đổi là người nào định lực kém, sợ là phải bị Mặc Vô Việt trêu chọc đến chân mềm thân mềm. Cố tình Quân Cửu thì không! Nàng mặt không biểu tình nhét quyển sách kia trở lại.
Sau đó liền xoay người đối mặt với Mặc Vô Việt. Chỉ là khi nàng xoay người nỗ lực ngửa đầu kéo ra khoảng cách, xúc cảm khi môi cọ qua gương mặt Mặc Vô Việt, như cũ rõ ràng đến làm nàng ngẩn người!
Quân Cửu cong eo muốn tránh ra từ dưới cánh tay của Mặc Vô Việt. Ai ngờ Mặc Vô Việt giống như đã đoán trước được ý tưởng của nàng, đầu ngón tay nắm cằm Quân Cửu, đi tới trước một bước thì khoảng cách ngắn lại bằng không.
Cặp mắt kia lại biến trở về màu vàng, Mặc Vô Việt nhìn Quân Cửu thật sâu: "Tiểu Cửu Nhi đây là đang trốn ta sao? Hửm~~"
Âm cuối một chữ cuối cùng kéo dài, tiếng nói trầm thấp gợi cảm quanh quẩn ở bên tai. Tim Quân Cửu đập bang bang không khống chế được mà nhanh vài giây. Tên yêu nghiệt này!
Hormone không lấy tiền sao?
Nghiến răng, Quân Cửu trở tay bắt lấy cổ tay của Mặc Vô Việt. Nàng nhón chân lên, đơn giản thô bạo hôn một cái ở ngoài miệng Mặc Vô Việt.
Tiểu Ngũ Thật vất vả suy xét xong đánh lén mông Mặc Vô Việt, để Mặc Vô Việt buông chủ nhân nhà nó ra, đang nóng lòng muốn thử, vừa nhấc đầu thấy một màn này. Choáng váng.
Meo! Nó còn cần cứu chủ nhân không?
Tiểu Ngũ ngơ ngác hóa thạch nhìn giữa chủ nhân nhà mình cùng Mặc Vô Việt, kịch liệt đến một giây bạo phát hôn luôn tại chỗ, nhiệt độ nóng bỏng, đột nhiên cất cao! Tiểu Ngũ yên lặng nâng trảo bưng kín mặt, meo meo không thích hợp!
Quân Cửu chủ động xuất kích, nóng bỏng trực tiếp. Tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng hôn một cái yêu cầu kinh nghiệm gì? Chưa thấy qua heo chạy, còn chưa có ăn qua thịt heo sao?
Một nụ hôn này không biết qua bao lâu, khi Quân Cửu sắp thở không nổi, mới duỗi tay đẩy Mặc Vô Việt ra. Trước khi đẩy ra, nàng còn cố ý cắn Mặc Vô Việt một cái, Quân Cửu theo bản năng liếʍ liếʍ vệt nước trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt vàng của Mặc Vô Việt lóe sáng kinh người.
Quân Cửu hừ lạnh: "Ta không có trốn huynh."
"Lại đến một lần nữa!" ăn tủy biết vị, Mặc Vô Việt ánh mắt sáng quắc nhìn Quân Cửu. Còn như miệng vết thương bị trên khóe miệng, Mặc Vô Việt căn bản không để ở trong mắt.
"Còn muốn nữa? Huynh nằm mơ đi!" Quân Cửu duỗi tay đẩy Mặc Vô Việt đi, đẩy bất động. Nàng chỉ có thể lui ra sau một bước, phía sau lưng kề sát ở trên kệ sách.
Rắc!
Phía sau lưng Quân Cửu liền để ở trên quyển sách màu đen kia. Lần này, quyển sách màu đen lại bị lõm xuống, cùng với một tiếng rắc vang lên, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch truyền đến tiếng kinh hô của Quân Cửu.
Tiểu Ngũ nghe tiếng mới buông vuốt mèo ra, kết quả trợn tròn mắt, Tiểu Ngũ ngu người.
Chủ nhân đâu? Mặc Vô Việt đâu?
Tại chỗ chỉ còn lại có một cái kệ sách, còn có quyển sách màu đen liếc mắt một cái thì nhìn thấy lõm vào rất rõ ràng. Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt lại biến mất không thấy! Tiểu Ngũ nháy mắt bùng nổ.
"Meo meo meo!" Mèo trắng giống như động kinh, chạy tới chạy lui bốn phương tám hướng, bới sách lật giá đi tìm Quân Cửu bọn họ, chỉ là tìm như thế nào, cũng tìm không thấy Quân Cửu bọn họ đã đi đâu.
Lại nhìn về phía cuốn sách màu đen lõm xuống, Tiểu Ngũ nhảy lên kệ sách, há miêng cắn, cắn bất động thì đẩy, đẩy bất động thì cào. Phế đi sức của chín trâu hai hổ, mèo đều mệt nằm liệt mà quyển sách màu đen vẫn nằm im ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
"Meo QAQ" Tiểu Ngũ nước mắt lưng tròng.
Nó thương tâm gẩy ở trên kệ sách, vuốt mèo không ngừng cào kệ sách, lưu lại từng vết từng vết mèo cào ở trên kệ sách. Chủ nhân tỷ đi đâu rồi, mang theo Tiểu Ngũ với! Meo meo meo!
"Đâu ra lại có tiếng mèo kêu? Còn gọi thảm như vậy?" Ngoài Tàng Thư Các, lão giả nghe được tiếng kêu thì đi vào. Tiểu Ngũ cứng đờ thân thể, lập tức nhanh như chớp đến trên kệ sách cao cao trốn đi.
Lão giả đi đến kệ sách trước mặt, cúi đầu nhìn thấy vết mèo cào vô cùng bắt mắt trên kệ sách, ông nhăn lông mày lại: "Thật là có mèo? Kỳ quái, mèo này từ đâu ra?"
Lão giả nhìn trái nhìn phải, lại tìm kiếm ở bốn phía, Tiểu Ngũ an tĩnh ghé vào kệ sách theo dõi, may mắn hiện tại hình thể của nó không lớn, khối sách thật dày đã che chắn cho nó, mới không làm cho lão giả tìm được nó.
Nhìn theo lão giả dạo qua một vòng rồi đi ra ngoài, giơ tay đóng lại cửa chính Tàng Thư Các rồi khóa lại. Hoàng hôn, nên đóng cửa.
Nhảy xuống kệ sách, Tiểu Ngũ nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm trước mặt. Nó cùng Quân Cửu có lắc tay kết nối, không thể rời khỏi Quân Cửu khoảng cách quá xa. Cho nên Quân Cửu nhất định liền ở gần đâu đây! Chỉ là nó tìm như thế nào cũng tìm không thấy. Nội tâm kêu gọi, cũng không có một chút phản ứng.
Tiểu Ngũ hối hận. Nó hẳn là phải mở to mắt ra nhìn! Nói không chừng nó liền biết chủ nhân đi đâu rồi. Tiểu Ngũ mài vuốt kêu meo meo, hôn hôn thì có gì, về sau hắc hắc hắc nó đều phải nhìn chằm chằm! Tuyệt đối sẽ không để chủ nhân rời khỏi tầm mắt của nó nữa QAQ
* * *
Tiểu Ngũ không biết Quân Cửu bọn họ bì sao biến mất không thấy, nhưng Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt thì rõ ràng nhất.
Phía sau lưng nàng để lên sách màu đen, khi nghe một tiếng rắc vang lên. Liền ý thức được không thích hợp! Nhưng khi phản ứng lại, thì đã chậm. Sau lưng đột nhiên trống rỗng, thân thể ngã xuống ra sau. Đáy mắt hiện lên kinh ngạc, cuối cùng thấy chính là Mặc Vô Việt không hề chần chờ, một phát đã bắt được nàng.
Sau đó hai bọn họ đều rơi vào.
Rắc!
Mồi lửa sáng lên, chiếu sáng hắc ám: "Mặc Vô Việt?"
"Tiểu Cửu Nhi, ta ở chỗ này." Tiếng của Mặc Vô Việt từ sau lưng truyền đến. Quân Cửu xoay người, nhìn thấy Mặc Vô Việt đứng ở trước một bức bích họa tường đá đánh giá. Nàng lập tức cất bước đi qua.
Cũng nhìn về phía bức bích họa, Quân Cửu hỏi: "Huynh không đốt đèn có thể nhìn thấy?"
"Ta có thể nhìn ban đêm." Mặc Vô Việt cúi đầu nhìn về phía Quân Cửu, một đôi mắt vàng lộng lẫy hoa lệ, so với kim cương cùng đá quý, càng muốn mỹ lệ hơn!
Quân Cửu trầm mặc, có chút hâm mộ!
"Lúc trước chúng ta còn ở Tàng Thư Các, động tĩnh một tiếng rắc, hẳn là đυ.ng tới cơ quan. Hiện tại nơi này chẳng lẽ là Tàng Thư Các ngầm?" Quân Cửu một bên phân tích, một bên phát hiện Tiểu Ngũ không ở bên người, lập tức vội vàng kêu gọi Tiểu Ngũ ở trong lòng.
Nhưng mà thật lâu không được đáp lại, trong lòng Quân Cửu tức khắc trầm xuống. Nàng và Tiểu Ngũ mất đi liên hệ, nó hẳn là còn ở Tàng Thư Các! Tính tình dính người thích làm nũng, không biết hiện tại có phải gấp phát khóc hay không.
Quân Cửu trầm mắt nhấp môi: "Chúng ta tìm xem nơi này có biện pháp gì đi ra ngoài không."
"Tiểu Cửu Nhi, nàng trước nhìn xem mấy bức bích họa này." Mặc Vô Việt đã đi một vòng dọc theo bốn phía. Đây là một cái mật thất, bốn phía cùng đỉnh đầu đều là bích họa, dưới lòng bàn chân là đá xanh dày nặng, đây là một loại cục đá rất cứng rắn.
Quân Cửu cũng đi theo một vòng, trong mật thất rỗng tuếch, chỉ có bích họa.
Tổng cộng có năm bức bích họa, xâu chuỗi lên là giảng chuyện xưa của một nữ nhân, nàng ở trong bích họa, vĩnh viễn có bóng dáng một người nam nhân. Quân Cửu không khỏi não bổ tới một câu chuyện tình yêu yêu mà không được, vô cùng bi thảm.
Bên trong bích họa, còn khắc mấy bài văn tự, là giống như bìa sách màu đen, cổ xưa có thể so với giáp cốt văn. Thoạt nhìn như đây là manh mối duy nhất, đáng tiếc nàng cũng không quen biết.
Trong an tĩnh truyền đến tiếng nói của Mặc Vô Việt, Quân Cửu tò mò quay đầu. Nhìn thấy hắn đang đọc mấy hàng văn tự này. Quân Cửu kinh ngạc: "Huynh nhận biết?"
"Đây là văn thú cổ, xuất xứ từ tứ thần thú."
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
- Chương 102: Ăn tủy biết vị, lại đến một lần.