"Cái gì! Người kia là Quân Cửu? Sao có thể! Tiểu tiện nhân kia sao có thể có bản lĩnh như vậy. Cho dù là thái thượng hoàng thì trong vòng ba ngày ngắn ngủn cũng không làm được, không có khả năng là nó!"
Lúc này Thiên Túng Viện, trong viện Quân Vân Tuyết, tiếng thét chói tai của Thượng Quan Dĩ Dung truyền ra.
Lại xem trong phòng, bà ta cùng Quân Hùng Thiên thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Quân Vân Tuyết. Nhìn đến vết thương đầy trên người Quân Vân Tuyết, mặt mũi bầm dập. Ai cũng không quan tâm Quân Vân Tuyết một chút, mà là bức thiết truy vấn, Quân Vân Tuyết rốt cuộc là đắc tội với ai!
Ở sau khi biết chỉ có một người Quân Cửu, Thượng Quan Dĩ Dung cùng Quân Hùng Thiên đều không tin.
Quân Hùng Thiên nắm tay đấm cái bàn vang bang bang. Hắn phẫn nộ trừng mắt Quân Vân Tuyết: "Không có khả năng là Quân Cửu! Phế vật kia không có bản lĩnh lớn như vậy. Quân gia ta chính là thế gia tung hoành Thiên Túng Quốc trên trăm năm! Càng có cơ sở của ngũ thúc ngươi đặt xuống, ai có thể dễ dàng đυ.ng đến thế lực Quân gia ta?"
"Quân Cửu, thái thượng hoàng, Vân gia cộng lại cũng chưa có bản lĩnh này. Nhất định là những người khác! Mười quốc, chín quốc khác cũng không có bản lĩnh này. Nói không chừng là người năm tông! Tuyết Nhi con thành thật khai báo, con rốt cuộc đắc tội với ai?" Thượng Quan Dĩ Dung cũng nhìn chằm chằm Quân Vân Tuyết truy vấn.
Nhìn đến cha mẹ của mình hung thần ác sát như thế, tư thế dáng vẻ thẩm vấn nàng. Quân Vân Tuyết không chỉ có đau trên người, trong lòng càng đau! Đồng thời, Quân Vân Tuyết lại rất không cam lòng.
Nàng cắn răng cả giận nói: "Các người dựa vào cái gì trách con? Cái gì năm tông? Con ở Thiên Túng Viện trừ bỏ Quân Cửu, còn có ai sẽ đối nghịch với con? Vân Trọng Cẩm nói như vậy, chính là lừa hai người, hai người cũng tin hắn nói?"
"Làm càn! Sao mày nói chuyện như thế với vi phụ?" Quân Hùng Thiên nổi giận.
"Con lại không có nói sai, sau khi Quân Cửu đả thương con, chính miệng nó nói. Nó muốn con chuyển cáo cho hai người, lúc này mới chỉ là bắt đầu! Hai người lại không tin con?"
"Tuyết Nhi con đừng nói bậy, tiểu tiện nhân Quân Cửu sao có thể có bản lĩnh như vậy. Con suy nghĩ lại cẩn thận một chút." Thượng Quan Dĩ Dung vẫn không tin, ngược lại thúc giục Quân Vân Tuyết suy nghĩ lại.
Nhìn đến thái độ của cha mẹ mình giờ phút này, Quân Vân Tuyết cảm thấy đau xuyên tim!
Nàng cúi thấp đầu không nói lời nào, đáy lòng cực kỳ hận, từ nhỏ nàng đã cẩm y ngọc thực, sau khi lớn lên cũng được tôn sùng ngưỡng mộ là thần nữ, chưa bao giờ chịu qua suy sụp. Nhưng từ khi gặp được Quân Cửu, không có một chuyện nào được hài lòng! Đều do Quân Cửu, đều là nó sai!
Đau đớn trên người tra tấn Quân Vân Tuyết, giờ phút này nàng thề. Nàng nhất định phải khiến Quân Cửu sống không bằng chết! Nàng muốn báo thù!
Lại ngẩng đầu, hốc mắt Quân Vân Tuyết sưng vù xanh đen, đôi mắt chỉ có thể híp. Nàng nhìn chằm chằm Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung mở miệng: "Hiện tại Quân gia đã không còn thực lực chống lại cùng Vân gia. Nếu như hai người không muốn Quân gia bị Quân Cửu hoặc là Vân gia diệt, chỉ có thể dựa vào con!"
"Sắp tới thời gian năm tông tiến đến chọn lựa đệ tử, chỉ cần con được tuyển vào Võ tông. Đến lúc đó Vân gia có cái gì đáng sợ? Quân gia ta dễ dàng là có thể thay đổi xu hướng suy tàn, quật khởi một lần nữa. Thậm chí trở thành thế gia đệ nhất Thiên Túng Quốc!"
Quân Vân Tuyết nói, làm Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung động tâm.
Thế lực bị thâu tóm, Vân gia tuyệt đối không có khả năng nhổ ra. Bọn họ hiện tại ở vào thế yếu, cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nếu Quân Vân Tuyết thật sự có thể được tuyển làm đệ tử năm tông, đừng nói khốn cảnh hiện tại không là vấn đề. Đến lúc đó bọn họ gϊếŧ ngược lại Vân gia, cũng làm dễ dàng.
Nghĩ đến điểm này, Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung lập tức thần sắc ôn hòa lên. Thượng Quan Dĩ Dung ngồi ở bên người Quân Vân Tuyết, dáng vẻ đau lòng: "Tuyết Nhi đáng thương của ta, sao lại bị thương nặng như vậy. Quân Cửu thật là đáng chết!"
"Tuyết Nhi con yên tâm, vi phụ sẽ gϊếŧ Quân Cửu, xả giận báo thù cho con! Con dưỡng thương cho tốt, được tuyển làm đệ tử năm tông mới là quan trọng nhất!"
Quân Vân Tuyết nắm chặt nắm tay: "Cha hiện tại phải đi làm liền! Tìm người gϊếŧ Quân Cửu!"
"Hiện tại?"
"Không sai, thực lực của Quân Cửu không tầm thường, một thân thương tích này của con chính là bị nó đánh. Nhất định phải gϊếŧ chết Quân Cửu ở trước khi người năm tông tới. Nếu không, danh ngạch hạt giống, lấy thủ đoạn bất công của viện trưởng cùng thái thượng hoàng, nhất định sẽ cho Quân Cửu một cái."
Quân Vân Tuyết nhìn chằm chằm Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung: "Cha, nương. Chẳng lẽ hai người muốn Quân Cửu cũng được năm tông lựa chọn? Nó và Quân gia chúng ta chính là thế bất lưỡng lập, không phải nó chết chính là con mất mạng."
Quân Hùng Thiên: "Được! Vi phụ sẽ suy nghĩ biện pháp, nhất định gϊếŧ Quân Cửu."
"Tuyết Nhi con dưỡng thương cho tốt, chuẩn bị chuyện năm tông. Quân Cửu, liền giao cho cha cùng mẫu thân tới đối phó, tuyệt đối sẽ không để cho nó đoạt danh ngạch đệ tử năm tông với con!"
"Được." Quân Vân Tuyết được Thượng Quan Dĩ Dung nâng đỡ, chậm chạp cứng đờ nằm xuống. Quân Cửu xuống tay thực nặng, đặc biệt là gương mặt. Chậm thì nửa tháng, Quân Vân Tuyết là đừng mong đi ra ngoài gặp người.
Hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt Quân Vân Tuyết độc ác hung ác nham hiểm.
Quân Cửu cần phải chết!
Năm tông cách mỗi ba năm một lần, sẽ đi tới học viện mười quốc, chọn lựa đệ tử có thiên phú ưu tú, làm tuyển thủ hạt giống quốc gia, thu vào năm tông. Một khi có thể lên làm đệ tử năm tông, thế giới của nàng không còn giới hạn trong mười quốc, mà là một bước lên trời!
Bất luận người nào trở ngại nàng, đều phải chết!
* * *
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ phía đông, lại dịch tới cửa sổ phía tây. Ánh mặt trời ấm áp rút đi, gió thổi đến mang khởi chút lạnh lẽo, Quân Cửu nhìn về phía quanh thân, những người đọc sách khác trong Tàng Thư Các đều đã rời đi.
Tiểu Ngũ duỗi eo, nhanh nhẹn nhảy xuống giá sách: "Meo~chủ nhân chúng ta cũng nên đi trở về."
"Ừ." Quân Cửu gật đầu, nàng cầm sách lên, nhất nhất thả lại chỗ cũ. Thời gian của ngày hôm nay, nàng gần như đọc xong một nửa sách của tầng thứ nhất. Sách ở trong này phong phú đa dạng, dù cho là tinh thần lực biếи ŧɦái của Quân Cửu, cũng cần phải mười ngày nửa tháng mới xem hết.
Xoa xoa đôi mắt, Quân Cửu nói: "Cất kỹ sách, chúng ta liền đi."
"Dạ meo!"
Tiểu Ngũ từ một cái giá sách nhảy đến một cái giá sách khác. May mắn lúc này Tàng Thư Các đã không còn ai, bằng không nhìn thấy Tiểu Ngũ không biết có thể nháo ra động tĩnh, dẫn lão giả tiến vào hay không.
Lạch cạch!
Một thanh âm vang lên, Quân Cửu quay đầu lại nhìn thấy một quyển sách rơi trên mặt đất. Nàng tức khắc liếc xéo Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ vô tội đến giơ hai móng lên: "Không phải muội làm rớt!"
Quân Cửu nhướng mày, nàng đi qua nhặt quyển sách kia lên, bìa sách màu đen mặt trên viết văn tự Quân Cửu không quen biết. Văn tự của thế giới này giống như Hoa Hạ thời cổ, Quân Cửu nhận biết. Nhưng chữ trên bìa sách này, càng cổ xưa có thể so với giáp cốt văn. (giáp cốt văn: Chữ giáp cốt; văn giáp cốt là dạng chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên)
Quân Cửu tùy tay lật lật, phát hiện bên trong cũng là văn tự giống vậy, tức khắc không có hứng thú. Nàng tìm tìm, phát hiện một chỗ trống sau đó nhét sách vào.
Mới vừa nhét vào một nửa, một lọn tóc trên trán bị ngón tay vén lên, nhẹ nhàng lôi kéo da đầu Quân Cửu, không đau, nhưng ngứa ngáy mẫn cảm. Hơi thở quen thuộc từ sau lưng truyền đến, ánh mắt Quân Cửu tối sầm: "Mặc Vô Việt."
"Là ta."
"Meo!" Lưu manh, buông chủ nhân ra!
Tiểu Ngũ vẫy vẫy lợi trảo, mắt mèo trợn trừng Mặc Vô Việt. Suy xét xem mình nên công kích từ chỗ nào trên người Mặc Vô Việt, mới có thể đả thương đến hắn, cứu chủ nhân nhà mình ra.
Quân Cửu giống như là được Mặc Vô Việt ôm vào trong ngực. Trước mặt là kệ sách, phía sau là ngực rắn chắc của Mặc Vô Việt. Hắn hơi hơi cúi người, hô hấp ấm áp trêu chọc vành tai Quân Cửu, mang theo cảm giác giống như điện giật, bò khắp toàn thân.