Chương 100: Đó là ngươi quá yếu gà.

"Hiện tại, bọn họ đã bắt đầu trả giá đại giới vì những gì mình làm." Quân Cửu giơ tay, Tiểu Ngũ lập tức ngửa đầu ngã vào trên giường nệm, lộ ra cái bụng trắng trẻo mềm mại, khò khè khò khè chờ nàng sờ bụng.

Quân Cửu nhìn thấy vậy thì trầm mặc dừng một chút, không biết, còn tưởng rằng Tiểu Ngũ đây là ăn vạ! Khóe miệng cong cong, Quân Cửu duỗi tay vuốt ve bụng, lông mao trắng trẻo mềm mại, xúc cảm tốt không thôi! Lại xoa bóp đệm thịt phấn nộn, tâm tình đều sắp bay lên.

Nhưng mà Tiểu Ngũ vừa mở miệng, thì nháy mắt phá hủy nhàn nhã thích ý của Quân Cửu. Nó ôm cái đuôi của mình liếʍ lông, một bên nói: "Meo~chủ nhân vẫn còn muốn trốn tránh Mặc Vô Việt sao?"

".. Ừm." Quân Cửu trầm mặc.

Tiểu Ngũ: "Chủ nhân tỷ cũng không thể vẫn luôn dùng luyện đan làm lấy cớ. Mặc Vô Việt đoạt phòng của chủ nhân, nơi này một chút cũng không thoải mái như nhà chính. Meo meo, chúng ta trở về đi! Hắn muốn phụ trách, chủ nhân có thể không đồng ý mà."

Không sai. Quân Cửu vì trốn tránh Mặc Vô Việt, trực tiếp nhường phòng của mình ra, tới ở phòng cách vách. May mắn Mặc Vô Việt không tới theo, bằng không Quân Cửu chỉ có thể đi chen chúc ở chỗ Quân Tiểu Lôi.

Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn Quân Cửu, mắt mèo lập loè hồ nghi, Tiểu Ngũ tò mò truy vấn: "Chẳng lẽ chủ nhân là thẹn thùng, cho nên mới trốn tránh Mặc Vô Việt sao?"

"Không, ta không có. Muội một con mèo toàn suy nghĩ lung tung rối loạn cái gì vậy." Quân Cửu mặt không biểu tình, tóm được Tiểu Ngũ chà đạp một trận.

Sao nàng có thể thẹn thùng?

Kiếp trước tuy rằng không có hành động thực thi, chỉ là nghiện trêu chọc trên miệng. Nhưng Quân Cửu từ trước đến nay đối với cái cũng không để ý, chỉ cần nàng thoải mái, vui vẻ, mặt khác quản nàng làm gì?

Chỉ là.. Quân Cửu phức tạp bế Tiểu Ngũ lên, hai đôi mắt đối diện, Quân Cửu nói: "Tiểu Ngũ muội cảm thấy, là ta ngủ Mặc Vô Việt thì thực tế, hay là hắn ngủ ta thực tế hơn?"

"Chủ nhân là muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?"

"Được rồi, muội có thể câm miệng." Quân Cửu lạnh mặt, xoa khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ngũ thành bánh bao.

Quân Cửu oán thầm ở trong lòng, muốn lên, cũng là nàng lên! Kêu Mặc Vô Việt nằm yên cho nàng lên! Bị đè ngược? Hình ảnh này quá đẹp, Quân Cửu không tiếp thu.

Vứt bỏ tư tưởng không trong sáng trong đầu, Quân Cửu sờ sờ cằm: "Nhưng mà Tiểu Ngũ muội nói đúng, luôn dùng luyện đan để lấy cớ, Mặc Vô Việt còn tưởng rằng ta sợ, thẹn thùng."

"Meo!" Cho nên sao?

Quân Cửu chỉnh chỉnh làn váy đứng dậy: "Tiểu Ngũ đi, chúng ta đi Tàng Thư Các!"

"Meo meo meo?" Chủ nhân tỷ đi Tàng Thư Các, cái này không phải cũng là đang trốn tránh Mặc Vô Việt sao! Chủ nhân không cần sợ, mạnh mẽ lên. Mặc Vô Việt lên cũng được nha!

"Lại meo thì không mang theo muội đi." Dưới Quân Cửu uy hϊếp, Tiểu Ngũ nháy mắt ngoan ngoãn như một con mèo giả.

Nhìn theo Quân Cửu mang theo Tiểu Ngũ khẽ meo meo rời đi, Lãnh Uyên vô cùng phức tạp nhìn về phía chủ nhân trước mặt. Mặc Vô Việt vẫn luôn đang chú ý Quân Cửu, nàng nhốt trong phòng luyện đan thì hắn chờ ở ngoài cửa.

Hiện tại Quân Cửu trộm chạy, làm Lãnh Uyên nhịn không được có chút đồng tình chủ nhân nhà mình.

Giống như bị Quân cô nương vứt bỏ.

Lãnh Uyên hỏi: "Chủ nhân ngài?"

"Ngươi cứ canh giữ ở chỗ này." Mặc Vô Việt lạnh lùng ném xuống những lời này, thân ảnh nháy mắt biến mất. Lãnh Uyên không cần nghĩ cũng biết, Mặc Vô Việt xác định vững chắc là đuổi theo Quân Cửu. Chỉ là không biết Quân cô nương muốn đi đâu nhỉ?

Tàng Thư Các Thiên Túng Viện, tọa lạc ở trên đỉnh ngọn núi, đứng ở giữa sườn núi nhìn lại, Tàng Thư Các giống như một tòa thiên bia, sau lưng kiến trúc to lớn là trời xanh mây trắng, cho người ta một loại cảm giác bao la hùng vĩ, kinh ngạc cảm thán.

Muốn lên Tàng Thư Các, chỉ có thể leo núi đi bộ, Quân Cửu tốc độ mau như gió, Tiểu Ngũ chạy gấp ở bên cạnh nàng. Lại một chút cũng không chậm hơn Quân Cửu, đỉnh núi hơn ba ngàn mét, các nàng chỉ dùng một canh giờ thì đến Tàng Thư Các.

Tiểu Ngũ hơi hơi thở dốc, mèo nhỏ nằm liệt thành một đoàn, ôm cẳng chân Quân Cửu không buông: "Meo~chủ nhân chúng ta tới rồi."

"Ừ." Quân Cửu gật gật đầu,

Nhìn gần, Tàng Thư Các càng thêm đồ sộ to lớn, có tổng cộng năm tầng, bên ngoài hiện lên hình tháp, tầng tầng điệp điệp thu nhỏ lại lên trên. Hòn đá tảng phía dưới là khối đá thanh hoa lớn hoàn chỉnh, mặt trên thì lại dùng gỗ nam tơ vàng trân quý tu sửa lên. Gió nhẹ hiu hiu, mang đến hương gỗ nam nhàn nhạt thanh nhã, tâm tình nóng nảy cũng yên lặng lại trong nháy mắt.

"Chúng ta đi thôi." Quân Cửu đi tới Tàng Thư Các, Tiểu Ngũ theo sát phía sau.

Ngoài lầu một Tàng Thư Các, có một vị lão giả ngồi ngủ ở trên ghế bập bênh. Ông úp quyển sách trên mặt, tựa hồ nghe được tiếng bước chân Quân Cửu đi tới, ông ta động cũng không động một chút, lười nhác mở miệng: "Đặt bằng chứng thân phận của ngươi lên bàn, trước khi trời tối, Tàng Thư Các sẽ đóng cửa, cho nên, ở trước khi trời tối ngươi cần phải đi ra."

"Được."

Bằng chứng thân phận chính là Thên Túng lệnh bọn họ lấy được từ trong núi Bắc Túng, sau lưng khắc lên tên của bọn họ, chính là bằng chứng thân phận. Quân Cửu lấy ra Thiên Túng lệnh đặt ở trên bàn lão giả, nàng xoay người đi tới Tàng Thư Các.

Kết quả mới vừa đi ra ngoài vài bước, lão giả nhíu mày mở miệng: "Từ từ, hai người đều phải đưa bằng chứng thân phận."

Ông ta đứng dậy, sách trên mặt rơi xuống. Lộ ra một gương mặt nhăn dúm dó giống như vỏ quýt. Lão giả không vui nói: "Các ngươi không hiểu quy củ sao? Hai người cần phải.."

Quay đầu vừa thấy Quân Cửu, lão giả ngây ngẩn cả người.

Ông còn chưa tới nông nỗi già cả mắt mờ, bởi vậy khi rõ ràng nhìn đến nơi này chỉ có một mình Quân Cửu thì không tin nhìn trái nhìn phải, nơi này chỉ có ông ta và Quân Cửu. Lão giả nghi hoặc: "Chẳng lẽ là lão phu nghe lầm? Rõ ràng có người đi tới cùng với ngươi."

"Chỉ có một mình ta." Quân Cửu lạnh nhạt mở miệng, trả lời ông ta.

"Được rồi được rồi, vậy chính là ta nghe lầm, ngươi vào đi thôi. Đừng quên, trước trời tối phải đi ra! Lão phu cũng không rảnh đi đá ngươi ra." Nói xong, lão giả vẫy vẫy tay lại nằm trở về trên ghế bập bênh, lấy sách đắp lên mặt, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Quân Cửu nhìn ông ta một cái, cất bước đi vào Tàng Thư Các.

Nàng đi vào, Tiểu Ngũ lập tức từ trong bóng tối nhẹ nhàng dịch ra, ngồi xổm trên mặt đất, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực: "Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa đã bị phát hiện."

Không nghĩ tới mèo nện bước nhẹ như vậy, cũng có thể bị nghe thấy. May mắn Tiểu Ngũ nhanh như chớp, xông vào Tàng Thư Các, bằng không bị phát hiện, hơn phân nửa là không có khả năng mang nó tiến vào. Quân Cửu nhìn Tiểu Ngũ bộ dáng nghĩ mà sợ, hơi cong khóe miệng.

Nàng cong lưng bế Tiểu Ngũ lên, chế nhạo nói: "Sợ cái gì? Không thể để muội tiến vào, muội có thể về vòng tay trước. Chờ vào được lại hiện thân, không phải giống nhau sao?"

"Meo, đúng nga!" Tiểu Ngũ gật gật đầu, nó như thế nào lập tức choáng váng. Không nghĩ tới cái này!

Mèo ngốc~~Quân Cửu cong cong khóe miệng, bế Tiểu Ngũ lên xuyên qua ở bên trong hàng ngàn hàng vạn cái kệ sách của Tàng Thư Các. Tàng Thư Các phân năm tầng, càng lên cao, tàng thư trong đó càng trân quý quan trọng. Đệ tử Thiên Túng Viện có thể tùy ý đi tới tầng một cùng tầng hai Tàng Thư Các.

Tầng ba chỉ có một lần cơ hội, là cơ hội cho đệ tử mới chọn lựa công pháp. Lại hướng lên trên nữa, tầng bốn cùng tầng thứ năm chỉ có viện trưởng, phó viện trưởng cùng lão sư mới có tư cách tiến vào. Mục tiêu hôm nay của Quân Cửu, là nhìn qua từng tầng một.

Sách quá nhiều?

Dưới tinh thần lực cường đại, hết thảy đều không phải vấn đề! Ngươi làm không được, đó là ngươi quá yếu gà.

Quân Cửu vẫy tay lấy qua một xấp mười mấy quyển sách, ôm đến trong một góc ngồi xuống. Tiểu Ngũ ghé vào giá sách trên đỉnh đầu Quân Cửu, vẫy vẫy cái đuôi an tĩnh với nàng. Khi Mặc Vô Việt tiến vào Tàng Thư Các, thấy chính là một màn này.

Năm tháng yên tĩnh, ngay ở phía trước hắn.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------