Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Thịnh Sủng, Tuyệt Thế Cuồng Hậu

» Tác Giả: Thiên Bát Bát
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
» Đánh Giá: 5.5 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 4 Bình chọn
Thế nhân khi dễ nàng, hại nàng, tình cảnh này làm sao chịu nổi, trọng sinh đẫm máu, hồng y khinh vũ, tuyệt sắc khuynh cuồng.

Nam tử ngân diện yêu nghiệt khắp thiên hạ đều sợ hắn, khuất phục hắn, thế nhưng lại muốn nàng làm vợ “Nữ nhân ngươi là của ta, ta không ngại tiếp tục cho ngươi ôn thêm một lần nữa !” Thanh âm của hắn cường thế mà bá đạo, đem nàng đẩy vào góc tường, điên cuồng bá đạo mà hôn nàng.

Minh vương phúc hắc cưng chiều nàng đến tận xương tủy, tuyên bố thiên hạ “Nữ nhân, có bổn vương làm chỗ dựa cường đại cho ngươi, toàn bộ thiên hạ mặc cho ngươi hoành hành”.

Thân phận của hắn thần bí tôn quý, khẽ hạ tay là có vô số mỹ nhân tình nguyện vì hắn thiêu thân lao đầu vào lửa, nhiều mỹ nữ vây quanh hắn như thế, vì sao Tà Vương này lại từng bước cắt đứt đào hoa của nàng, khắp nơi dây dưa.

Nam tử khí phách tuyên bố “ Nữ nhân ngươi là của ta, điểm này không thể nghi ngờ”.

Hắn ghen tuông làm nhiễm nửa bầu trời, nữ chủ hoàn toàn ‘bị gieo mầm’.

Mỗ nữ phẫn nộ rồi, điện hạ ngươi tựa hồ vi phạm.

“ Ngươi không cần bá đạo như vậy được không?” Trong đầu tìm tòi lại trí nhớ, có một chút mảnh vỡ mơ hồ ngắt quãng xoạt qua.

Nàng, nhị tiểu thư Mộc phủ, cả nước toàn bộ đều biết là phế vật, khi con ngươi trong suốt mở ra, linh hồn đã tách khỏi dời đi nơi khác.

Ai sẽ dự đoán được, vào một ngày Mộc nhị tiểu thư phá kén thành bướm, trong cơ thể phong ấn giải trừ, vẻ đẹp của nàng, chấn kinh thiên hạ.

Yêu ma hoành hành, thế gian thay đổi, một bàn tay như ngọc có thể dựng nên một thành trì, phượng phá cửu tiêu.

Đan dược, thần thú, dễ như trở bàn tay, bổn tiểu thư là thần nữ lãnh huyết, trăm ngàn lần chớ chọc ta : người nếu phạm ta, ta nhất định diệt người trước.

Kim Loan điện ban hôn, nàng cười tiếp nhận.

Là phế vật xứng với nam nhân xấu xí, hay là thiên tài nữ tử xứng với đế vương?.

Đêm tân hôn, không nhìn thấy tân lang Thất vương gia, nàng ngược lại thật vui vẻ sau này sẽ chắc chắn sẽ được sống tự tại, như một cơn gió.

Đồn đại, Minh vương lãnh huyết, tu vi sâu không lường được.

Đồn đại, hắn ở trên bảy quốc gia, đến từ một quốc gia thần bí.

Đồn đại, hắn là hắc ám thánh quân, phệ huyết la sát, ai lại đoán được cũng từng là phế vật thất vương gia, một đời nhân duyên phồn hoa rực rỡ, tình yêu tam sinh tam thế, trên núi trong đêm mưa hắn cùng nàng gặp nhau, một khúc tuyệt thế ma âm dẫn dắt mở màn, từ đó thiên thượng nhân gian bích tuyền nại hà, sinh tử mãi mãi cùng nhau.

Đoạn ngắn :

Nàng nhìn nam tử tuấn mĩ vô song trước mặt, thanh âm một mảnh cực kỳ giận giữ “ Bắc Đình Hoàng, ngươi làm sao có thể như vậy gạt ta, ngươi vui đùa ta thật vui có phải không?”.

Tà vương yêu nghiệt cười ôm nàng vào lòng “ Ái phi là ngươi đang oán giận bổn vương thiếu nợ ngươi một đêm động phòng hoa chúc sao”.

“ Nói bậy, ta muốn viết hưu thư”.

“ Đừng làm rộn, bổn vương về sau bất cứ việc gì cũng không giấu giếm ngươi”.

“ Không được, không được”.

Vì thế minh tôn không giải thích bất cứ cái gì, trực tiếp đem nàng ăn.

Trong mộng tìm hắn trăm ngàn độ, quay đầu nhìn lại, nhìn đến nam nhân dưới ánh nến, đây là một yêu ma ngang ngược, mãnh liệt khôn cùng thế giới.

Cùng xem hai người như thế nào dắt tay ngạo thế thiên hạ

………………………………..

( Nam chủ phúc hắc bá đạo, nữ chủ thông minh tuyệt mỹ, một chọi một, cưng chiều văn )
Chương 1: Dị thế, nam tử mắt xanh
Bắc Minh đại lục.

Đế quốc Bạch Long, trên núi Thanh Vân.

Một trận ‘khàn khàn’ thanh âm từ trong bụi cỏ rậm rạp truyền đến, giữa màn mưa bụi, chiếu theo ánh trăng, dần dần lộ ra một bóng hình nữ tử xinh đẹp, mười năm tuổi, trên người vạt áo dài màu xám dính đầy bùn đất cùng cỏ nghiền nát, cánh tay đã bị hoa thảo diệp làm tổn thương, quần áo rách nát, nguyên lai khuôn mặt bị đất làm bẩn thấy không rõ dung mạo, chỉ thấy đôi mắt kia tỏa ra ánh sáng trong suốt, trí tuệ sắc bén.

“ Tạp sát—“

Một bạch quang xẹt qua mây đen dày đặc trên không trung, trời mưa càng lớn.

Không biết đã đi qua bao nhiêu bụi cỏ, xuất hiện trong tầm mắt là đình tháp, trên đỉnh trạm trổ hoa văn Long Đằng.

Mộc Lưu Nguyệt xoa nhẹ hơi nước trên mặt một phen, nhìn về phía trước, nhìn bốn phía đại thụ rậm rạp cao ngút, hướng phía đình tháp chạy tới, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi qua, tiếng mưa rơi.

Trước tiên đi đến trong đình tháp rồi sẽ giải quyết sau, nếu không phải vì tìm thảo dược giả độc, nàng cũng sẽ không ở trong núi ngây người ba ngày ba đêm trong thời tiết rét lạnh này, nhị tiểu thư Mộc phủ, nói trắng ra là, ngay cả địa vị của cái nha hoàn còn không bằng, bỏ mặc nàng ở trong hậu viện Mộc phủ tự sinh tự diệt, không ai hỏi đến, cái nhà này lạnh lẽo nhưphần mộ, còn xót lại chỉ là sự tối tăm thối nát.

Lúc này,vừa bị thái tử hủy hôn, đã bị người dùng roi đánh chết, sinh mệnh cũng giống như con sâu con kiến, có thể tùy ý bị lấy đi.

Nàng, cũng không mặc cho người tùy ý khi dễ ức hϊếp, đời này nàng muốn sống hoàn hảo.

Những người kia muốn hại nàng, tuyệt không thể tha.

“Oanh” Giữa sự yên nặng của núi rừng, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh vang, bạch quang chói mắtrung động nửa bầu trời.

Cách đó không xa trên sườn núi, hai thân ảnh một đỏ một trắng đang huyết chiến, huyền lực vũ cuồn cuộn không ngừng, tựa hồ lấy không hết, dùng không xong.

Trong đó một người mặc cẩm bào màu trắng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại khí phách vương giả.

Xiêm y hư hại vài chỗ, máu tươi chảy ra, làm cho trường bào trắng bị vết máu nhuộm đỏ một mảng lớn.

Miệng vết thương không ngừng chảy máu, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến khí thế của hắn, trên mặt là nửa tấm mặt nạ màu bạc, đem một nửa tuấn nhan che đi, không chỉ có như vậy, loại khí phách trời sinh bất phàm kia còn làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Màu sáng trường bào ở ngực, nơi ống tay áo đều dùng sợi tơ Kim Nhung thêu từng con từng con Phượng Hoàng đồ đằng trông rất sống động, như làm cho Phượng Hoàng sống lại, dáng người to lớn thon dài dù ở trong mưa sương cũng sáng rực chói mắt.

Chỉ liếc mắt một cái, cũng có thể đoạt lòng người lòng thần.

Tay nắm Ma Cầm, hai tay đang nhỏ máu, đầu ngón tay xoa lên, âm điệu có quy luật truyền ra, dưới nửa mặt nạ màu bạc, khóe miệng chậm rãi gợi lên một chút cười lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng cũng trong nháy mắt cướp đi màu sắc vạn vật cùng ánh quang rực rỡ, làm cho người ta không dời ra tầm mắt.

Người nam nhân này vô cùng nguy hiểm.

Đây là cảm giác đầu tiên của Mộc Lưu Nguyệt!

Như vậy đây chẳng lẽ lại là ca từ bài hát ru con, Mộc Lưu Nguyệt lắc đầu, rất nhanh lòng yên tĩnh như nước, không chút nào bị tiếng đàn của hắn làm cho ảnh hưởng!.

Tại thời điểm thế kỉ hai mươi mốt, nàng cũng đã gặp không ít bài hát ru con rồi, tựa hồ cũng có một số điểm tương đồng, mà nàng, như vậy vừa vặn hiểu!

Mặt nạ quỷ mị màu bạc đem nửa khuôn mặt hắn che khuất. Cằm, môi ưu mỹ, ánh mắt của hắn là màu xanh, làm cho người ta có một cảm giác bản thân đang ở mộng cảnh, mông lung hư ảo như tiên!.

Mộc Lưu Nguyệt tránh ở sau một thân cây, phòng ngừa lúc cao thủ so chiêu lại liên lụy người vô tội, trốn xa một chút là kế sách tốt nhất.

"Công lực của ngươi giảm bớt năm phần, tiếng đàn ma này không gây thương tổn ta được."Âm thanh cuồng vọng của hồng y nam tử vang vọng trong mưa bụi.

🎲 Có Thể Bạn Thích?