Chẳng cần phải nói trắng ra ,nàng cũng hiểu được.
Vân Kỳ sống cũng đã đủ nhiều rồi, sớm đã thành lão hồ ly , sao có thể sẽ nghe không hiểu chứ.
Nhưng lại làm hắn kinh hãi,trong lời nói của nàng lại có ẩn ý .
Hơn mười năm trúng âm độc?
Nha đầu này, bây giờ chỉ mới mười lăm tuổi, tuy rằng nàng không được sủng, nhưng nói như thế nào cũng là huyết mạch của Vân gia , thế mà hơn mười năm năm nay lại bị người ta hạ độc ?
Người có thể âm thầm hạ độc hơn mười năm không phải là người của Vân Phủ thì không làm được.
Liễu Thanh Nguyệt giấu giếm chuyện của cấm địa còn hạ thủ độc tiêu với Vân Vũ , đây tuyệt đối không phải là điều mà một chủ mẫu nên làm.
Ở trong hoàn cảnh này,nếu không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, vậy thì hắn sống qua uổng phí.
Bàn tay nắm chặt ,đập mạnh xuống bàn trà .
“Phanh!” Một tiếng vang lớn, bàn trà bị nổ tung,vỡ tan tành .
Vân Linh Thủy cùng Vân Thanh Nhi đồng thời bị khϊếp sợ, lùi lại một bước, kinh ngạc nhìn kia Vân Kỳ đột nhiên tức giận.
“Gia, gia gia, người đừng nghe kia phế vật nói bậy, cháu và nương tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này.” Vân Linh Thủy sốt ruột vội vàng giải thích.
Vân Thanh Nhi cũng gật đầu phụ họa; “Gia gia, là tiểu tiện nhân này nói hươu nói vượn, ngày đó cháu cùng đại nương ở bên nhau, cháu căn bản là không nhìn thấy được đại nương hạ thủ độc tiêu, đều là do tiện nhân này vu khống đại nương, người không thể tin vào lời nói của tiện nhân này……”
Thấy Vân Kỳ tức giận như thế ,nàng ta cho rằng là do những lời Vân Vũ vừa nói ra.
Lại không biết,mỗi một câu các nàng mở miệng là tiểu tiện nhân phế vật,lời nói chanh chua ,ngược lại càng khiến Vân Kỳ tức giận thêm trong lòng .
Hắn Vân Kỳ từ trước đến nay đều sống rất quang minh lỗi lạc, tuy lkhông phải là người tốt, nhưng lại tuyệt đối đỉnh thiên lập địa.
Nhưng nhìn xem,hai con người trước mắt này thật sự là cháu gái của hắn sao?
Theo như những lời Vân Vũ vừa mới nói ,các nàng dùng dao dùng roi đối sử với nó ,đúng là đã xảy ra thật .
Sự tức giận xẹt qua mắt hắn chỉ bằng một cái phất tay với lực đạo cường đại, trực tiếp đánh bay Vân Thanh Nhi cùng với Vân Linh Thủy ra ngoài cửa.
Mặc kệ tiếng kêu của Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy cửa phòng khách trực tiếp bị đóng lại
Phòng trong phòng truyền ra giọng nói phẫn nộ của Vân Kỳ; “Các ngươi quả thực chính là lũ hỗn trướng , đều cút hết về phòng đóng cửa ăn năn cho ta, nếu lần sau ta mà nghe được các ngươi nói những lời chanh chua này xem ta có phế bỏ đi các ngươi không, cút……”
Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy xoa xoa cái mông bị ngã đau, mày nhíu chặt lại, liếc nhau, đáy mắt hiện lên một tia tức giận độc ác.
Gia gia đây là tin vào lời của tiểu tiện nhân ?
“ Tiện nhân đáng chết, cũng dám ở trước mặt gia gia khua môi múa mép, xem ra sớm muộn gì ta cũng phải cắt bỏ cái lưỡi kia của nàng ta ……” Vân Linh Thủy tức giận nghiến răng nói.
“Đáng giận……” Vân Linh Thủy ánh mắt âm độc đầy sát khí, tay nắm chặt; “Gia gia tin tiện nhân kia nói, về sau, chúng ta ở trước gia gia trước mặt không thể ngẩng đầu, Tam tỷ, chúng ta tuyệt đối không thể cứ như thế buông tha cho nàng được.”
Đồ tiện nhân……”
“Phanh! trong phòng ra một tiếng vang lớn .
“Các ngươi còn chưa cút trở về phòng, có phải là muốn ta phế các ngươi đi không?” Giọng nói tức giận củaVân Kỳ truyền đến.
Sắc mặt Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy đại biến .
Tức thời, chỉ có thể nghẹn một bụng hỏa, vội vàng nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Trong phòng !
“Tiểu nha đầu! Thế nào? Gia gia không làm ngươi thất vọng chứ?”
Vừa rồi giọng nói còn rất tức giận nhưng lúc này lại mang theo một ý cười .
Chỉ thấy, khuân mặt nghiêm nghị của Vân Kỳ đã thay đổi bằng gương mặt tươi cười, nhìn từ từ dưới nên có chút sáng chói.
Dáng vẻ này, nếu để cho người khác nhìn thấy nhất định sẽ rớt cằm .
Vân Kỳ ở người khác trong mắt Vân Kỳ, đều là một bộ dáng nghiêm túc sắc bén , bao lâu mới có thể nhìn thấy hắn cười một cách khác thường như thế.
Vân Vũ nhíu mày, mặt không biểu tình, trong lòng lại có chút thất kinh.
Vốn tưởng rằng, lão nhân gia có thể nhìn ra nàng đang giả bộ yếu đuối, nhưng xem vẻ mặt gia lúc này dường như đã nhìn thấu được lớp ngụy trang của nàng .
Bằng không,ánh sáng kỳ dị loé lên trong mắt lão ,sẽ không mang theo sự kinh ngạc .
“Gia gia nói đùa,cháu có điều gì để thất vọng chứ,trong cái nhà này, gia gia là người lớn nhất, cháu chẳng qua chỉ là thứ nữ không được sủng ái , còn là một phế vật bệnh tật sống hay chết, còn phải dựa vào sắc mặt của gia gia và những tỷ muội cùng nô bộ trong cái nhà này ”
Vân Vũ đảo không hề giả bộ yếu ớt, cười lạnh .
Vân Kỳ nhíu mày, đáy mắt sắc bén chợt lóe: “Xem ra, nô bộc trong nhà này đều đã quên mất bổn phận của mình rồi ,chờ chút nữa gia sẽ cho người chỉnh đốn lại, mấy nhà đầu không hiểu chuyện kia, cứ kệ cho chúng nó đóng cửa lại mà kiểm điểm , còn nữa , ta lập tức kêu hạ nhân đem Ninh Viện sửa lại ,cháu gái của Vân Kỳ sao có thể ở phòng rách nát sau núi được chứ.
Sau khi Vân Kỳ nói xong , Vân Vũ tự nhiên nghe được trong lời nói của lão có phần lấy lòng .
Nói thật ngay từ đầu Vân Vũ không có ý định tiếp xúc quá nhiều với lão .
Bởi vì người Vân gia , nàng không thích nói chuyện với họ .
Nhưng thái độ quanh co của Vân Kỳ lại làm nàng không khỏi nhíu mày .
Kỳ thực , ngoài việc nhìn vào thực lực,còn có một điểm khác ,đó là sự cơ trí của họ.
Vân Kỳ không nói gì ,nhưng trong nháy mắt liền giải thích rõ ràng thân phận cùng quan hệ của lão và nàng .
Làm nàng cảm thấy, nàng chính là tiểu thư của Vân Phủ ,cháu gái của Vân Kỳ , bất luận kẻ nào cũng không được bắt nạt nàng .
Không thể không làm Vân Vũ cảm thấy, lão nhân này khôn khéo.
“Sau núi khá tốt, ít nhất, khả năng bị hạ độc sẽ ít đi , cho dù có trúng độc,thì cũng có thể sống lâu hơn, gia gia, ngươi thấy có đúng không?” Vân Vũ cười nhẹ nhìn về phía hắn.
Vân Kỳ cau mày, những kẻ ẩn giấu trong Vân phủ , thậm chí còn có cả con cháu của Vân gia đều muốn mưu hại, làm hắn thầm giận trong lòng.
Nhưng hiện giờ Vân phủ, muốn làm được điều gì đó không phải là điều dễ dàng.
Nha đầu này muốn nói rõ dàng với hắn vào lúc này ,nàng muốn hắn quấy đυ.c đầm nước của Vân phủ , để bắt cá.
“Nha đầu, có gia gia ở đây ,cho dù gia gia có phải liều cái mạng già này đi nữa, cũng nhất định sẽ giữ cho nha đầu cháu một đời bình an.” Vân Kỳ cũng không trả lời mà là nghiêm túc hứa hẹn.
Bởi vì hắn chắc chắn rằng, nha đầu này , tuyệt đối sau này sẽ cho Vân gia một kinh hỉ lớn .
Tuy bây giờ hắn vẫn chưa nhìn ra được thực lực của nha đầu này, nhưng từ trên người nàng, hắn cảm giác được một hơi thở cường đại chưa từng xuất hiện,hơi thở quỷ dị và nguy hiểm.
Hai ngày trước , hắn đã tiến vào cấm địa, tuy rằng không dám vào sâu , nhưng đại khái cũng nhìn ra được tình huống bên trong, thật sự cho đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy kinh ngạc.
Nha đầu này có thể thoát ra khỏi cấm địa, làm sao có thể giống như lời nói đơn giản của nàng được chứ.
Nha đầu này đang từng bước quật khởi , phải nhanh chóng kéo nàng về Vân gia, miễn cho về sau, chờ khi nàng cường đại lên, muốn thoát ly khỏi Vân gia.
Đối với việc Vân Kỳ muốn kéo cô ở lại Vân Gia đáy lòng Vân Vũ có chút buồn cười.
Đối với Vân Kỳ, nàng cũng không có chán ghét , nhưng đối với Vân gia, nàng thật sự không có hứng thú.
Bất quá, lần này muốn lấy được “Hoa trăm năm”, yêu cầu cần thân phận tiểu thư của Vân gia .
“Gia gia, người nói vì cháu là cháu gái người, cháu gái cũng không thể bất hiếu, cháu sẽ dọn đến Ninh Viện là được, thật ra thì cháu nghe nói ba ngày sau, hoàng tộc tổ chức săn bắn, cháu cũng là tiểu thư của Vân Gia, vậy cháu cũng có thể tham gia chứ ?”
Nghe được lời của Vân Vũ ân Vũ chi lời nói, Vân Kỳ lập tức hiểu được ra ý định thực sự của nha đầu này, nheo mắt cười ; “Đương nhiên, chờ đã , gia gia sẽ cho ngươi một một câu trả lời thỏa đáng ”
“ Dạ, vậy cháu về sau núi truớc.”
Mắt thấy Vân Vũ đứng dậy khỏi ghế ,Vân Kỳ vội nói; “Nha đầu, không ở lại bồi gia gia thêm một chút nữa à?”
Vân Vũ ngước mắt, cười như không cười nói; “Gia gia không phải nói muốn chỉnh đốn lại Vân gia từ trên xuống dưới sao? Cháu không quấy rầy, chờ người chỉnh đốn xong, ngày mai cháu sẽ dọn đến Ninh Viện .
Nói xong, Vân Vũ liền xoay người rời đi, khi nàng mở cửa bước ra khỏi phòng,thời khắc đó toàn bộ khí chất vừa biến mất, nhắt mắt thành ốm yếu nhu nhược.
Rõ ràng, có vẻ không có nhiều sự thay đổi lắm ,nhưng sao lại cảm thấy được sự khác biệt .
Vân Kỳ ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn theo bóng dáng “Ốm yếu” dời đi, trong lòng thở dài.
Nghĩ thầm; “Nha đầu này, giả bộ còn rất giỏi, vừa rồi nếu không phải mình nghiêm túc nghiêm túc quan sát, phát hiện đáy mắt động sát khí , chỉ sợ, mình cũng không biết được nàng giả bộ ‘ ốm yếu ’ thật cho người ta một sự kinh hỷ”
Bất quá, sau khi suy nghĩ lại :"nha đầu kia, đã giả bộ đến 10 năm ?,nếu là như vậy thì quá là nguy hiểm"".
Xem ra, hắn thật sự cần phải chỉnh đốn lại Vân gia từ trên xuống dưới mới được.
Bằng không,những đứa cháu gái đáng kiêu ngạo của hắn, e rằng chỉ sợ không biết chúng nó chết như thế nào .
Ngày khi Vân Vũ vừa rời đi, lão thái gia hắng giọng nói to : “Người đâu, lập tức cho gọi ta Ngô Cương tới đây ”
……
Đêm khuya!
Vân Vũ đang nằm trên chiếc giường hư, đột nhiên mở mắt ra sắc bén, đáy mắt loé lên một tia lạnh lẽo .
Có người!
Ngoài phòng, ngoại trừ một cơn gió thổi, vẫn không có bất kỳ một động tĩnh nào.
Sự thực, đối với với một sát thủ giỏi ,am hiểu trong bóng tối thì không một âm thanh nguy hiểm nào có thể thoát khỏi đôi tại nhạy cảm của nàng .
Vân Vũ phủi tấm màn đã hỏng xuống,lặng lẽ rồi khỏi giường,trốn vào trong góc tối.
Chỉ mới chốc lát
Tiếng lạch cạch từ cánh cửa đang đóng lại truyền đến rất nhỏ ,,dưới cái nhìn thoáng qua,thanh gỗ đóng chặt cửa trực tiếp bị đứt đoạn.
Thanh âm cũng không lớn, không phải là người nhạy cảm, căn bản là không nghe được .
Chi……
Cánh cửa được mở ra rất nhẹ nhàng,giống như tiếng gió thổi vô tình,khiến người ta không cần để ý.
Ngay sau đó, lạp tức nhìn thấy hai bóng người, vô thanh vô tức tiến vào trong.
Hai người đều ăn ý lướt nhìn qua căn phòng , cái căn nhà gỗ nhỏ này cũng không lớn, vừa nhìn là có thể thấy hết
Nhưng họ lại không để ý tới,bóng dáng nhỏ nhắn trốn trong góc tối của mép giường.
Hai luồng sáng lạnh lẽo loé lên,không chút chần chừ,hai thân ảnh nhanh như mà trơi ,giơ dao đâm thẳng vào giường của Vân Vũ.
Nhưng chỉ một giây tiếp theo,hai người cau mày động tác lộ rõ, họ muốn vén màn ra ,phát hiện trên giường không có một bóng người.
“Người đâu?”
“Sao thế? Các ngươi đang tìm ta à?” Một giọng nói đàm nhiên như mây nhẹ nhàng lướt qua tai họ.
Thân thể hai người đột nhiên cứng đờ, nhưng động tác, cầm dao đâm về phía người phát ra âm thanh lại cực nhanh .
Động tác cùng phản ứng này, đều là những phản xạ tiêu chuẩn cần thiết của một sát thủ cần phải có .
Xem ra, hai người không phải là thị vệ, mà là sát thủ!
Sụ thật, nếu bàn về sát thủ, ai có thể so với tổ tông của sát thủ đến từ thế kỷ 21 này ?