Chương 18: Xích Hỏa Long

“Vạn vật đều có quy luật tuần hoàn của nó , một khi bị đánh vỡ, thì hậu quả sẽ rất tai hại , nha đầu, ngươi có thể nuốt được Hỏa Long Châu cùng địa hỏa nguyên đều không có việc gì xảy ra , đã nói lên ngươi có cơ duyên không cạn, nhưng là, ngươi bây giờ đã chết lại còn có thể tồn tại, điểm này cũng đã vi phạm quy luật của thế gian này. Nếu có thể ra khỏi đây ngươi hãy nhớ điều quan trọng đầu tiên , chính là nghĩ cách làm thân thể này sống lại, bằng không, lão phu sẽ không biết hậu quả sẽ là gì sẽ ra sao .”

Nghe được những lời nói này của lão nhân Vân Vũ không khỏi cau mày lại.

Nhưng lúc này!

Xích Hỏa Long phẫn nộ gầm nên tấn công nàng một cách giận dữ :“Nhân loại……”

Vân Vũ ánh mắt lạnh lùng, khi bị Xích Hỏa Long công kích tới,nàng lập tức kiễng chân thân hình đột nhiên nhảy nên , lao thẳng tới Xích Hỏa Long.

Ngay khi ở gần miệng của Xích Hỏa Long, Vân Vũ đột nhiên trở mình .

Trước khi Xích Hỏa Long kịp phản ứng lại nàng đã ngồi được trên cổ của Xích Hỏa Long , vận khởi đan điền, một đạo ngang ngược đấu khí màu hồng tím đánh thẳng vào đầu của nó ..

“Rống rống……” Một tiếng gầm đau đớn.

Xích Hỏa Long phẫn nộ ,vùng vẫy dữ dội cố gắng hất văng Vân Vũ ra khỏi người nó .

“Đáng giận nhân loại, bổn tọa muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”

Vân Vũ nheo lại đôi mắt lạnh lùng , một tay nắm chặt lấy long giác (sừng rồng ) của nó, một tay còn lại hung hăng rơi xuống từng quyền ,quát : “Ngươi mới đáng giận, cùng ngươi hảo hảo thương lượng ngươi không chịu, một hai khiến ta phải ra tay , ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời cho ta , bằng không, ta liền rút gân rồng của ngươi..”

Nhớ năm đó, phim truyền hình Na Tra đại náo Long Cung, và đã rút mất long gân của Long Vương Tam Thái Tử , hiện tại, Vân Vũ nàng cũng muốn một phen trình diễn một màn như thế.

Nói đến cũng lạ , việc này làm cho Vân Vũ cảm thấy rất hưng phấn.

Nhưng Xích Hỏa Long nó cũng là một nhân vật tàn nhẫn .

Làm thế nào cũng không hất được Vân Vũ ra, nó lập tức đâm thẳng mình vào vách tường thề không bỏ qua cho nàng.

Loại hình thức tàn nhẫn này , thật đúng là phù hợp với khẩu vị của Vân Vũ.



Khởi động phòng ngự chi lực trong cơ thể , liều chết túm lấy long giác, một quyền lại một quyền hung hăng rơi xuống đầu nó.

Nàng muốn nhìn xem là nàng tàn nhẫn hay là nó tàn nhẫn?

“Phanh phanh phanh……”

Toàn bộ địa cung, bị thân rồng to lớn đâm ầm ầm, ngọn núi rung chuyển thành một trận động đất .

“Rầm rầm ……” Âm thanh phẫn nộ của rồng ngân vang .

Dây leo ăn thịt người, mãng xà tranh nhau rời khỏi cung điện ngầm ,để tránh bị tai bay vạ gió, khi một người một rồng đang liều mạng chiến đấu.

Trên mặt đất!

Đã hai mươi ngày trôi qua kể từ trận động đất cuối cùng làm phong vân biến sắc (trời đất biến đổi)

Mọi người vốn cho rằng đã bình yên vô sự, nhưng đột nhiên, lòng đất dưới cấm địa , lại truyền đến tiếng rung chuyển dữ dội và tiếng rồng ngâm mang theo sự giận dữ .

Thị vệ canh giữ cửa bên ngoài cấm địa , sắc mặt biến đổi, thiếu chút nữa sợ tới mức chân mềm.

“Yêu long lại va chạm, ta đi bẩm báo lão thái gia, các ngươi thủ tốt ở đây .”

“Mau đi……”

Một người hộ vệ run hô, cất bước chạy về phía đình viện Triều Vân kỳ .

Nhũng thị vệ còn lưu lại ,rút hết kiếm ra và nhìn chằm chằm vào cửa đá đang đóng chặt mà toát mồ hôi lạnh .

Trải qua sự viêc lần trước, vân lão thái gia biết không thể giấu giếm được, cho nên liền đem chuyện Vân phủ giam giữ Yêu Long trong cấm địa bẩm báo lên hoàng thất.

Bây giờ, mọi người đều biết chuyện ,và nhũng lời đồn đãi nổi nên rất nhiều .

Năm đó, những việc ác long đã làm cũng được đồn thổi đến huyên náo ồn ào ,khiến người ta run sợ khi nghe đến .



Vì thế Hoàng thất ,đã phái không ít cấm vệ quân canh giữ ở bên ngoài Vân phủ ,để phòng ngừa yêu long phá vỡ kết giới mà ra.

Bất quá, nếu so sánh thì người của Vân phủ , lại càng lo lắng và sợ hãi hơn ,không cẩn thận, yêu long kia mà lao ra khỏi cấm địa ,điều đầu tiên mà nó làm là huyết tẩy toàn bộ Vân phủ .

Nói thế nào thì ,mấy trăm năm trước, cũng cũng chính là triệu hồi sư của Vân phủ đã đem nó giam giữ.

Yêu long, chính là hung thú cường hãn nhất mà nhân loại ghi hận thù.

Phòng viện an tĩnh nhất phía bắc phủ đệ .

Vân Kỳ cùng ba vị trưởng lão, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị nhàn hạ chơi cờ.

Đột nhiên, một âm thanh kinh thanh kinh thiên động địa lại vang lên.

Sắc mặt của bốn người lại biến đổi.

“Cái yêu long kia rốt cuộc là muốn làm cái quái gì ? trong một tháng, mà hai lần làm ra động tĩnh lớn ,chẳng lẽ là muốn phá vỡ kết giới ra ngoài hay sao?” Tam trưởng sắc mặt trắng bệch cau mày cả giận nói.

Đại trưởng lão từ ghế dựa đứng dậy, nhíu mày nói; “Không có khả năng a, sư tổ triệu hồi sư kia của Vân gia chúng ta đã kí khế ước ngàn năm giam cầm trong trong cấm địa , thời gian còn hơn 300 năm , con yêu long cho dù có bản lĩnh lớn đến đâu , cũng không có khả năng vào thời điểm này mà phá vỡ kết giới mới đúng.”

“Có lẽ, là khoảng thời gian trước, có người tự tiện xông vào cấm địa, chọc giận nó.” Nhị trưởng lão trầm lãnh mở miệng.

Vân Kỳ một bên nhíu nhíu mày, “Mặc kệ là nguyên nhân gì , đều là người trong Vân gia ,đừng suy đoán lung tung nữa, mau cùng đi xem, nếu không được, chúng ta liền cùng ra tay trấn áp nó .”

Vân Kỳ trong lòng tự cảm thấy đuối lý, là con dâu cùng cháu gái hắn tự tiên xông vào cấm địa ,nếu yêu long mà phá vỡ kết giới thì hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ .

Ba vị trưởng lão sao lại không biết hắn đang nghĩ gì chứ .

Bất quá, chính theo như lời Vân Kỳ nói , đều là người trong Vân gia , lúc này, thật sự chưa phải là lúc vấn tội.

Không đợi thị vệ tới hồi báo, bốn người liền đứng dậy tiến thẳng về khu vực cấm địa cấm vệ quân đóng ở bên ngoài Vân phủ dũng mãnh tiến thẳng vào cấm địa ....