Thẩm Thanh Hi rất bình tĩnh, giống như chuyện này căn bản không có liên quan gì đến nàng vậy.
Nàng nhìn Chấn Dương Tử: “Đạo trưởng làm thế nào biết những ma quỷ đó là do con người tạo ra?”
Chấn Dương Tử vung ống tay áo, cười nói: “Chuyện này đơn giản, ma quỷ bình thường chỉ là do tà khí quấy phá, nhưng ma quỷ lần này lại đặc biệt làm tổn thương đến người ở phía chính đông, đủ để thấy là có người cố ý làm ra.”
Thẩm Thanh Dung chờ đẩy Thẩm Thanh Hi: “Đại tỷ có lời gì muốn nói? Không bằng nói một chút xem rốt cuộc ngươi đã làm chuyện tốt gì mà khiến cho Vi Lan Cư có ma quỷ quấy phá! Còn có, tại sao lại là hướng chính đông! Ngươi muốn hại tổ mẫu có phải hay không?”
Thẩm Thanh Hi nhíu mày: “Nói miệng không có bằng chứng, Tam muội muội vẫn nên cẩn thận lời nói của mình. Tổ mẫu đối với ta ân trọng như núi, sao ta lại có thể hại tổ mẫu?”
Thẩm Thanh Dung cười lạnh một tiếng: “Vậy vì sao đạo trưởng không nói nơi khác có ma quỷ mà lại nói Vi Lan Cư của ngươi có ma quỷ?”
Thẩm Thanh Hi không cam lòng tỏ ra yếu kém: “Ta cũng muốn biết đạo trưởng tính sai ở chỗ nào.”
Trương ma ma nhíu mày nhìn thoáng qua Chấn Dương Tử, Chấn Dương Tử vội vàng tỏ ra khí phách nói: “Công lực của tiểu đạo Tướng gia hẳn là biết, tuyệt không có khả năng tính sai!”
Thẩm Hoài gật đầu, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Hi đã có vài phần sắc bén: “Thanh Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hồ thị cũng khuyên nhủ: “Hi nhi, lão phu nhân và Tướng gia đều ở đây, cho dù ngươi nhất thời hồ đồ làm ra chuyện gì, bây giờ thẳng thắn nói ra, lão phu nhân và Tướng gia sẽ nể tình tuổi ngươi còn nhỏ mà tha thứ cho ngươi.”
Thẩm Thanh Nhu cũng nói: “Đúng vậy Đại tỷ, ngươi có nỗi khổ tâm gì vẫn là nói ra đi.”
Đối với việc tà vật ở Chỉ Thủy Cư của mình, lão phu nhân nhất thời không có lên tiếng, ánh mắt hơi trầm rơi xuống người Thẩm Thanh Hi. Thấy Thẩm Thanh Hi không hề tỏ vẻ kinh hoàng, lão phu nhân không biết tại sao, nhưng chính là không nghi ngờ Thẩm Thanh Hi.
Hồ thị nhìn bộ dáng thong dong của Thẩm Thanh Hi, đáy lòng thầm cười lạnh một tiếng. Tiện nhân Thẩm Thanh Hi này còn không biết đã rơi vào bẫy của nàng, cố giả bộ trấn định thì như thế nào? Bà ta đã an bài thỏa đáng mọi chuyện, hôm nay sẽ là ngày chết của nàng!
"Ta không biết thứ tà vật mà đạo trưởng nói đến là cái gì, chuyện ta chưa từng làm thì sao có thể thừa nhận?”
Thẩm Thanh Hi vừa nói vừa nhìn về phía Hồ thị: “Thực sự là kỳ quái, phu nhân gặp ác mộng, nhưng tà vật đó lại hướng đến Chỉ Thủy Cư. Nếu thật sự có vật như vậy, người gặp ác mộng không phải nên là Tổ mẫu sao?”
Lời này vừa dứt, mi tâm Hồ thị khẽ giật, Thẩm Hoài lại lên tiếng nói: “Phu nhân gặp ác mộng, trong mộng tổ mẫu ngươi cũng chịu nhiều sát hại, vậy cũng coi như là bằng chứng chứng minh tà vật linh tinh làm tổn hại đến Chỉ Thủy Cư...”
Ý tứ che chở của Thẩm Hoài rất rõ ràng, Thẩm Thanh Hi cười một tiếng: “Phụ thân cứ như vậy khẳng định nơi ở của nữ nhi có tà vật?”
Thẩm Thanh Hi nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài, trong đôi mắt đều là sự bướng bỉnh. Nàng muốn nhìn xem tâm của người phụ thân này đã lệch đến rồi mức nào rồi: “Tà vật ma quỷ cũng không phải là việc nhỏ, nữ nhi vừa mới vượt qua một cửa ải sinh tử liền đυ.ng ngay phải đồ vật bẩn này?”
Câu hỏi của Thẩm Thanh Hi khiến Thẩm Hoài á khẩu không trả lời được, chống lại đôi con ngươi trong suốt của Thẩm Thanh Hi, ông ta cũng có chút chần chừ.
Hồ thị nhìn thấy tràng diện sắp thoát khỏi khống chế, vội vàng hoà giải nói: “Tướng gia, Hi nhi nói cũng đúng, không có khả năng chỉ dựa vào lời đạo trưởng nói mà cho rằng nàng bố trí tà vật linh tinh trong phủ. Nếu đã đυ.ng đến những thứ này thì chắc chắn sẽ phải lưu lại chứng cớ.”
Khóe môi Thẩm Thanh Hi khẽ nhếch: “Phu nhân là muốn lục soát Vi Lan Cư?”
Hồ thị còn chưa lên tiếng, Thẩm Thanh Dung đã cướp lời: “Làm sao? Đại tỷ có tật giật mình, không dám để cho mọi người lục soát sao?”
Thẩm Thanh Dung gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hi: Tiện nhân này lần trước hại nàng bị vả miệng cấm túc. Lần này nàng ta muốn Thẩm Thanh Hi cút ra khỏi tướng phủ, vĩnh viễn biến mất ở trên đời này!