Càng đến gần Chỉ Thủy Cư, hoa cỏ đua nhau khoe sắc càng là loài khó thấy. Đợi tới lúc đến trước cửa Chỉ Thủy Cư, đập vào mắt là những chậu Lan Quân Tử và dây leo xanh lục bò khắp tường tô điểm thêm cho tường trắng ngói xanh của Chỉ Thủy Cư.
Lão phu nhân thích thanh tĩnh tu tâm, viện tử này cũng rất hợp tâm tình của bà ấy. Khi Thẩm Thanh Hi đi đến trước cửa, thị tỳ vội chạy vào phòng bẩm báo. Đợi Thẩm Thanh Hi đi đến bên ngoài phòng sưởi liền nghe thấy tiếng cười khẽ của mọi người ở bên trong.
Thẩm Thanh Hi thấp thoáng nghe thấy tiếng của Thẩm Thanh Dung.
Xuân Mai vội nói: “Tiểu thư, Tam tiểu thư được lão phu nhân ân chuẩn, đã được thả ra rồi.”
Mặt Thẩm Thanh Hi không cảm xúc gật đầu, đáy lòng lại cười lạnh một tiếng.
Đây tất nhiên là có bút tích của Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu. Thẩm Hoài thiên vị Hồ thị, Hồ thị muốn thả Thẩm Thanh Dung ra là chuyện không hề khó. Kể từ đó, Thẩm Thanh Dung sẽ mang ơn mẹ con Hồ thị mà đối với nàng hận thấu xương.
Trong buồng sưởi của Chỉ Thủy Cư lúc này là một mảnh hòa thuận thoải mái, lão phu nhân cầm một phong thư trên tay đang cùng Hứa ma ma nói gì đó. Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu ngồi ở dưới, Thẩm Thanh Dung ngồi bên cạnh, còn ngồi đối diện là Thẩm Thanh Huệ và Thẩm Thanh Phù.
Hồ thị mặc một bộ hoa phục màu tím sẫm, đoan trang trang trọng. Thẩm Thanh Nhu thì mặc một kiện váy dài màu cây hoa lan tử vẽ phù dung chiết eo, tay áo khẽ lay động. Nơi ống tay áo có thêu hoa sen thanh nhã, càng làm tôn lên mười ngón tay như thon dài của nàng ta. Vành tai như ngọc đeo một đôi bông tai thanh ngọc màu lam nhạt, theo lời nàng ta nói khẽ đung đưa.
Thật sự là một vị bạch liên tiên tử tốt đẹp nha. Trong mấy người thứ nữ này thì chỉ có Thẩm Thanh Nhu, bất kể là về dung mạo hay hình dáng đều bỏ xa những người khác. Đây chính là chỗ tính toán cao tay của Hồ thị!
Mà Thẩm Thanh Dung mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, trên tà váy được thêu một chút hồng mai trắng. Sau đó dùng một sợi đai lưng bằng gấm màu tím nhạt buộc ở phần eo nhỏ nhắn, tóc được búi thành búi tóc trụy mã kế. Trên búi tóc được cài một cây trâm hoa mai bằng bạch ngọc, không giống với dáng vẻ ăn mặc lộng lẫy thường ngày của nàng ta. Nàng ta đang nói về chuyện vết thương đã tốt lên, đúng là nhìn không ra một chút dáng vẻ thô lỗ tàn nhẫn mà ngày đó nàng ta đã bày ra. Không khó để nhận ra nàng ta dùng không ít tâm tư để đến lấy lòng lão phu nhân.
Mặc dù lão phu nhân Giang thị không quản nhiều đến sự vụ trong phủ, nhưng đối với Thẩm Thanh Hi rất quan tâm. Tính bà vốn ngay thẳng, đối với các tôn nữ khác mặc dù không quá thân thiện, nhưng cũng không trách móc nặng nề. Đại khái là Thẩm Thanh Dung đã dốc ra hết bản lĩnh, vì vậy mới có thể làm cho lão phu nhân để ý đến nàng ta.
Thẩm Thanh Hi cười vui vẻ, uyển chuyển đi vào: "Bái kiến Tổ mẫu..."
Nói xong lại nhìn Hồ thị gật đầu: "Phu nhân."
Hồ thị đang nói chuyện với Thẩm Thanh Nhu, thấy Thẩm Thanh Hi đi đến, bà ta biết Thẩm Thanh Hi sẽ không mở miệng gọi bà ta là mẫu thân, vì vậy cười cười tiến lên kéo táy Thẩm Thanh Hi: "Hi nhi, bệnh của con thế nào rồi?"
Thẩm Thanh Hi cười nói: "Đa tạ phu nhân quan tâm, bệnh của ta đã tốt hơn rồi, có thể đi lại hoạt động."
Thẩm Thanh Nhu cũng đứng dậy: "Khí sắc của Đại tỷ tốt hơn nhiều rồi, nhắc đến đều là tại ta ngày ấy đã dẫn theo Tam muội đến thăm Đại tỷ." Nói đến đây, Thẩm Thanh Nhu nhìn về phía Thẩm Thanh Dung: “Tam muội..."
Thẩm Thanh Dung nhanh trí tiếp lời: "Đại tỷ, Dung nhi xin nhận lỗi với Đại tỷ, ngày ấy là Dung nhi sai rồi."
Hồ thị cười nói: "Dung nhi trở về đã tự mình kiểm điểm lại bản thân, bây giờ đã biết lỗi. Hi nhi, ngươi là Đại tỷ, cũng không nên cùng nàng so đo tính toán..."
Thẩm Thanh Hi nở nụ cười, hôm đó Thẩm Thanh Dung bị vả miệng rồi bị cấm túc, nàng tự nhiên sẽ không so đo nữa.
"Sao lại thế tính toán? Ngày ấy thấy Nhị muội ra tay rất nặng, sau đó ta còn có chút lo lắng cho thương thế của Tam muội đấy. Chẳng qua là ta đang mang bệnh, lại mới cùng Tam muội cãi nhau, nhất thời không tiện qua xem."
Đáy lòng Thẩm Thanh Dung run lên, cơn tức giận suýt chút nữa lại xông ra, nhưng Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu đã chỉ bảo nàng ta rất tốt. Móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nàng ta chỉ có thể nhịn: "Không nặng không nặng, hiện tại đều đỡ rồi."
Giang thị ôn hòa cười nói: "Được rồi, chuyện lần trước thôi thì cho qua đi, tỷ muội các ngươi hòa thuận với nhau mới là điều trọng yếu nhất."
Hồ thị cười lên ứng tiếng, Thẩm Thanh Nhu cũng phụ họa, mấy người khác cũng liên tục gật đầu. Thẩm Thanh Hi cũng cười nhìn một màn vui vẻ hòa thuận này, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: Lần này rốt cuộc Hồ thị muốn dùng cách gì để hãm hại gây xích mích đây?