Chương 17

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Đột nhiên hắn nâng mặt tới gần làm Vân Vũ bị dọa, tim đập lạc nửa nhịp. Nàng tức giận muốn đẩy hắn ra nhưng một luồng khí màu tím nhạt từ trong miệng hắn truyền qua cho nàng, môi đỏ đang mím chặt vô thức mở ra.

Một hơi thở mát lạnh mang theo sự sống từ miệng dần dần tiến vào trong cơ thể nàng. Đan điền vốn dĩ yên tĩnh lập tức xoay tròn liên tục, dường như nàng có thể cảm giác được rõ ràng máu đang kịch liệt di chuyển. Giờ khắc này, nàng giống như thật sự cảm giác được sự sống trong thân thể……

Nửa khắc sau, Long Khuynh Tà hít sâu một hơi, dừng truyền linh lực cho nàng nhưng hắn lại không rời khỏi đôi môi. Mắt đen hiện lên một tia dao động, đột nhiên hắn cúi người hôn lên môi đỏ mềm mại, khí thế như chẻ tre xâm nhập vào bên trong.

“Ưm……” Vân Vũ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong nháy ngẩn người. Nụ hôn của hắn bất ngờ lẫn bá đạo, liền ở trong miệng nàng công thành đoạt đất, cường thế không cho phép phản kháng. Đến khi nàng thở gấp Long Khuynh Tà mới bằng lòng buông tha.

Vân Vũ thở hổn hển, trong ánh mắt có một tia mê ly……Khi nàng hồi phục lại tinh thần, ánh mắt sắc bén chợt lóe tức giận, vươn tay liền muốn đánh vào mặt hắn. Cái tên háo sắc này! Nhưng tay nàng lại bị bàn tay to của nam nhân nắm chặt.

" Vật nhỏ nàng còn rất đanh đá, vi phu đang nói cho nàng biện pháp giúp cơ thể sống lại, nàng lại còn muốn tát vi phu?” Long Khuynh Tà nheo mắt lại, tiếng nói tà mị mang theo hơi thở nguy hiểm.

Vân Vũ không khỏi ngẩn người. Biện pháp? Chẳng lẽ biện pháp có thể làm thân thể nàng sống lại chính là cái này? Khí tức màu tím vừa từ trong miệng hắn truyền qua nếu nàng suy đoán không sai, chính là tu vi của hắn.

Mày nàng nhíu chặt, ánh mắt gắt gao nhìn hắn: “Nói rõ ràng cho ta.” Nếu cứ như vậy truyền linh lực, tuyệt đối sẽ có tổn hại tu vi của hắn. Nhưng lúc này trong đầu Vân Vũ không khỏi hiện lên tình cảnh lần trước ở trong rừng rậm, cùng buổi sáng hôm nay ở trên tảng đá. Hắn chẳng lẽ làm tât cả đều là vì nàng……

“Vật nhỏ nàng thật không có lương tâm, làm ta tức giận lại bất đắc dĩ.” Long Khuynh Tà thầm thở dài một hơi. Lúc này, trên khuôn mặt mặt tuấn tú tà mị tức khắc thay đổi thành bộ dáng đứng đắn nghiêm túc hiếm thấy: “Kỳ thật cách làm thân thể sống lại nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, trừ bỏ tu vi của ta còn phải thu thập đủ năm loại đồ vật.”

“Năm loại đồ vật? Đó là những thứ gì?” Vân Vũ có chút nóng vội hỏi, một khi thân hình nàng sống lại liền có khả năng trở thành triệu hoán sư. Nghĩ đến triệu hoán sư trong truyền thuyết, trong lòng nàng liền dâng lên nhiệt huyết sôi trào.

Thế nhân đều nói nàng là phế vật, vậy nàng liền cho thế nhân nhìn xem cái gì mới gọi là phế vật chân chính; triệu hoán sư đã trở thành truyền thuyết trong miệng thế nhân, vậy nàng liền phải trở thành người đầu tiên thay đổi sử sách. Hơn nữa nàng còn nói qua, nhất định phải trở về Hỗn Độn Điện nhổ sạch râu của tên giữ cửa đáng chết kia.

“Vật nhỏ, nàng ngày thường luôn bình tĩnh dù gặp việc gì, lúc này sao lại nóng nảy như vậy? Nhưng chuyện này nàng có gấp cũng không được.” Long Khuynh Tà sủng nịch xoa xoa nàng đầu.

“Ngươi biết rõ lòng ta lo lắng điều gì, còn cùng ta úp úp mở mở có phải hay không?” Vân Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng sự nóng vội khi nãy thật ra đã không còn.

“Nàng là nha đầu ngốc.” Mắt đen của Long Khuynh Tà hiện lên một tia ý cười, tà mị lười biếng mở miệng: “Năm loại đồ vật chính là: Sinh Lợi thảo, Hoa trăm tuổi, Long huyết, Huyết thánh, Huyết thuần tịnh (máu thuần khiết), chỉ cần có đủ năm loại này nàng liền có thể sử dụng để tạo lại thân thể.”

Vân Vũ nhăn mày, Long huyết chỉ cần đến cấm địa Vân gia là có thể lấy được, nhưng trước cần có một loại hoa một loại thảo dược, sau lại là hai loại máu, thật sự không biết tìm nơi nào……“Trừ Long huyết, bốn loại khác tìm như thế nào?” Vân Vũ nhìn về phía Long Khuynh Tà hỏi.

“ Huyết thuần tịnh chính là máu trên người nhi tử Quốc sư Chu vương triều, lấy từ trên người hắn là được. Hoa trăm tuổi vốn cũng là vật quý hiếm nhưng cũng không khó tìm, lần này hoàng thất tổ chức săn bắn, người thắng được khen thưởng, trong đó bao gồm một gốc cây hoa trăm tuổi. Còn Sinh Lợi thảo chỉ sinh trưởng ở giữa rừng rậm ma thú, muốn tìm cũng chỉ có thể đi một chuyến đến rừng rậm. Nên ta nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, bởi vì muốn gom đủ ba loại đồ vật này cần tốn chút thời gian cùng tâm tư.”

Chỉ có ba loại đồ vật? Vân Vũ không khỏi nhướng mày: “ Sao không nghe ngươi nói đến Huyết thánh?”

Long Khuynh Tà cười tà mị, con ngươi sâu thẩm mị hoặc nhìn nàng: “Là bởi vì nó ở ngay trước mắt nàng, chỉ cần nàng muốn, lúc nào ta cũng chuẩn bị vì nàng.”

Ở ngay trước mắt nàng? Giống như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt Vân Vũ hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới.

“Tu vi của ngươi lại là Huyết thánh, ngươi rốt cuộc vì cái gì đối với ta tốt như vậy? Đừng nói ngươi không có mục đích gì, trên đời này người ngu ngốc tuy không ít, nhưng ngươi tuyệt đối không có khả năng thuộc về loại ngu ngốc đó.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Long Khuynh Tà đột nhiên cười đến mị hoặc chúng sinh, tay vươn ra xoa xoa tóc nàng: “Vật nhỏ nàng thật đúng là hiểu ta, làm ta ngượng ngùng không nói được mục đích của chính mình.”

“Mục đích là gì?” Vân Vũ nâng mắt lên hỏi hắn. Nàng không muốn thiếu nhân tình của người khác, nếu hắn yêu cầu nàng làm việc gì hoặc muốn lấy thứ gì trên người nàng, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt nàng đều có thể đồng ý, xem như trả cho người khác một cái ân tình, hy vọng sau chuyện này hắn có thể đừng dây dưa với nàng. Nhưng lại không ngờ câu tiếp theo của Long Khuynh Tà, làm nàng nửa ngày cũng phản ứng không kịp.

“Rất đơn giản, chỉ cần tâm của nàng! Ta muốn nó vĩnh viễn đều chỉ thuộc về ta.” Lời nói của y bá đạo cường thế không mang theo sự ẩn ý, dễ dàng thấu hiểu.

Nó giống như một cây đại chùy (búa) hung hăng gõ vào trái tim Vân Vũ, đáy lòng bỗng nhiên run lên. Tuy nàng đối với hắn có rung động, có yêu thích nhưng chưa từng thổ lộ, càng đừng nói tới động tâm!

Đêm đó, sau khi nam nhân bá đạo tuyên bố chủ quyền cũng không cần Vân Vũ trả lời, liền rời đi. Trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, nóng vội nhất thời không thể ăn hết đậu hủ khi còn nóng. Hoặc là nói hắn càng hiểu được như thế nào gọi là đúng mực, sau khi quấy đυ.c hồ nước sâu trong lòng nàng liền lấy lui làm tiến tuyệt đối là sách lược tốt nhất.

……

Hôm sau!

Sáng sớm, không khí trong Vân phủ ngưng trọng cùng ủ dột khác thường.

Trong phòng khách của Vân phủ, những chiếc đèn l*иg màu trắng được treo trên cao, bố trí bốn phía đều là một mảnh màu xám trắng. Hôm nay, là ngày tế bái linh đường chính thất phu nhân tướng quân Liễu Thanh Nguyệt.

Người tới bái tế đều rất nhiều. Dù lúc này tướng quân Vân Lãnh Nghị còn ở biên cương, nhưng đến bái tế có không ít danh môn quý tộc, thậm chí người trong hoàng thất, có thể thấy được tướng quân phủ rốt cuộc vẫn là thế gia võ tướng đệ nhất Chu vương triều.

Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại truyenhdt.com.

Sáng sớm trong phủ đều có tiếng khóc tang, người người bận rộn. Đến giữa trưa, trong linh đường lại nghênh đón một đạo thân ảnh khiến tất cả mọi người không thể ngờ tới.

Ánh mắt nô bộc thị vệ trong phòng kinh ngạc cùng sợ hãi…… Đặc biệt là Vân Linh Thủy quỳ gối tại linh đường, hai mắt nàng ta đẫm lệ, mặc một thân bạch y, khi thấy Vân Vũ thân thể mảnh mai ốm yếu chậm rãi đi tới sắc mặt liền thay đổi.

“Tiện nhân ngươi…… Ngươi không phải đã chết sao?” Lời này vừa nói ra, đột nhiên lại cảm giác không thích hợp.

Ở đây còn có không ít người ngoài, ngay cả Vân Kỳ cũng vừa lúc cùng một vị lão hữu tiến đến bái phỏng ngồi một bên linh đường. Đột nhiên nghe giọng nói của Vân Linh Thủy, tầm mắt mọi người tức khắc nhìn lại.

Chỉ thấy sắc mặt Vân Vũ tái nhợt, bước đi loạng choạng giống như phải đi một đoạn đường thật dài, vừa thở hổn hển vừa đi vào. Giọng nói lạnh lẽo của Vân Linh Thủy vừa truyền đến, hai mắt nàng tức khắc có chút đỏ lên vì sợ hãi.

“Tam tỷ, ta chỉ muốn đến tế bái đại nương một chút, được không……”. Giọng nói nhu nhược của nàng mang theo một tia nghẹn ngào khẩn cầu.

Mọi người vừa nghe lại có một loại cảm giác, tỷ tỷ ác độc đang khinh thường muội của mình.

Người ngoài cũng không biết tình huống trong đó, nhưng người Vân gia lại rõ ràng sự thật. Cửu tiểu thư, không phải tự tiện xông vào cấm địa đã chết sao? Lúc này, rốt cuộc từ nơi nào đến lại xuất hiện ở đây? Các loại nghi hoặc đều hiện lên trong đầu người Vân gia, khiến tất cả cảm thấy vạn phần sợ hãi.

“Ngươi, ngươi vẫn chưa chết?” Vân Linh Thủy phản ứng kịch liệt, trợn to mắt nhìn chằm chằm Vân Vũ.

Vân Vũ vẻ mặt mê mang, vẫn dáng vẻ suy yếu lắc lắc đầu: “Không có, Tam tỷ, tỷ vì sao nói ta đã chết?”. Vô tri, nghi hoặc, các loại khó hiểu đều hiện lên trong đôi mắt phiếm hồng của nàng. Ngay lúc này, giống như nàng hoàn toàn không hiểu lời Vân Linh Thủy nói.

Từ sau khi Vân Vũ vừa tiến vào, ánh mắt Vân Kỳ liền cố định trên người nàng. Ánh mắt thâm thúy mang theo một tia thâm trầm tìm tòi nghiên cứu.



Lúc này Vân Vũ giống như đột nhiên nhiên hiểu ra, mệt nhọc nhìn về phía Vân Linh Thủy: “Chẳng lẽ, Tam tỷ nói đến lần trước cửu muội không hiểu chuyện, tỷ cùng lục tỷ, đại tỷ quất roi lẫn dùng đao cắt lên da thịt rồi ném muội xuống sau núi sao?”. Thân thể gầy yếu khẽ run lên: “Muội, muội không có chết…… Thực xin lỗi Tam tỷ.” Một câu thực xin lỗi, mang theo vô tận ủy khuất cùng sợ hãi.

Cũng ở trong linh đường nhấc lên một trận sóng to gió lớn. Cửu muội? Chẳng lẽ nàng chính là cửu tiểu thư phế vật ốm yếu trong Vân tướng quân phủ? Tức khắc trong mắt không ít người hiện lên một tia khinh thường cùng khinh bỉ.

Nhưng sau khi nghe thấy lời nói của nàng, mọi người đều kinh ngạc cùng không dám tin tưởng. Quất roi? Dùng đao cắt da thịt? Ném xuống sau vách núi? Đây chẳng lẽ là việc ba vị tiểu thư ưu tú nhất Vân tướng quân phủ làm?

Bên trong hoàng thành, ai không biết đại tiểu thư Vân tướng quân phủ ôn nhu như nước, thiên phú kinh người; lục tiểu thư thông minh đáng yêu, thiên phú không tầm thường; tam tiểu thư càng là tiểu thư dòng chính tướng quân phủ, mỹ lệ ưu nhã thiên phú cao. Nhìn khắp hoàng thành, ba vị tiểu thư tướng quân phủ không ai không đứng trên đỉnh cao. Lại không biết sau lưng ba vị tiểu thư có đam mê tàn nhẫn như thế?

“Ngươi…… Ngươi nói bậy.” Mặt Vân Linh Thủy lúc xanh lúc trắng, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Nhưng lại kiêng kị mọi người ở đây, cố gắng cắn răng nhịn xuống không đứng dậy vung roi.

Đáy lòng Vân Vũ cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại vạn phần ủy khuất nhỏ giọng nói: “Muội, muội…… Thực xin lỗi Tam tỷ, tỷ đừng nóng giận, nếu như tỷ muốn hả giận liền giống như lần trước lại quất muội một trăm roi đi, muội, muội nhất định sẽ không khóc……”. Càng nói càng run rẩy, chân lui về phía sau.

Một trăm roi?. Không ít người âm thầm hít một hơi. Đối với một phế vật ốm yếu mà nói, bị quất một trăm roi không chết cũng mất nửa cái mạng. Tam tiểu thư có phải quá độc ác hay không?

“Tiện nhân, ngươi tại sao muốn chửi bới ta?”. Hai mắt Vân Linh Thủy tức giận đến đỏ, hai tay nắm chặt giống như thẹn quá hóa giận.

“Ta không có, Tam tỷ, tỷ đừng nóng giận, ta nhất định nghe lời tỷ, về sau đều sẽ ngoan ngoãn ở sau núi, chờ tỷ cùng các tỷ tỷ sinh khí tới đánh ta trút giận, ta sẽ không bao giờ khóc hay náo loạn, tỷ, tỷ đừng giận cửu muội được không……”

Tình cảnh này ở trong mắt người khác Vân Vũ rõ ràng sợ đến cả người run rẩy, nhưng vẫn lấy lòng Vân Linh Thủy. Lời này vừa nói ra, mọi người đều biết hóa ra tiểu thư trong Vân phủ lại có một mặt này không muốn người khác biết.

“Tiện nhân ngươi, ta xem ý định của người là tới gây sự, ta không cho ngươi nói hươu nói vượn……”. Hai mắt Vân Linh Thủy bùng cháy lửa giận, vốn tính tình không tốt lại cố gắng nhẫn nhịn, nhưng lúc này cũng bị lời nói nhìn như vô tội của Vân Vũ kí©h thí©ɧ đến lý trí hoàn toàn biến mất, lập tức túm lấy roi dài bên hông, xuất ra đấu khí màu xanh lá liền hung hăng quất về hướng Vân Vũ.

Thiên phú Thanh giai lại đạt đến nhất giai đỉnh phong, được xem là nhân tài trong cùng thế hệ. “Hô!”. m thanh roi cắt qua không khí tạo thành từng tiếng rít, có thể thấy được Vân Linh Thủy xuống tay tàn nhẫn, quả nhiên muốn lấy mạng Vân Vũ.

Đáy mắt Vân Vũ chợt lóe tia sáng lạnh nhưng ngoài mặt lại giống như sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy. Khi roi sắp đánh vào đầu nàng theo bản năng lui về phía sau, lại không ngờ lảo đảo té ngã qua một bên, vừa lúc tránh đi công kích kia.

“Ngươi còn dám trốn?” Vân Linh Thủy tức giận nhíu mày..

Trốn? Ở trong mắt mọi người, chỉ bằng phế vật suy yếu đến ngay cả cơ thể đều lung lay như nàng ta, sao có thể tránh thoát công kích của võ sĩ nhất giai đỉnh phong? Cùng lắm cũng chỉ là vừa lúc té ngã nên thoát tránh thoát. Không ít người trong lòng lại thầm nghĩ: Tam tiểu thư cũng quá ngang ngược vô lý, thật quá đáng. Nhìn xem cửu tiểu thư sợ tới mức đều run rẩy.

"Muội…… Tam tỷ muội sai rồi……”

“Hừ, lần trước không đánh chết tiện nhân ngươi, hôm nay xem ta có đánh chết ngươi hay không……” Vân Linh Thủy giận đến bộ mặt dữ tợn, roi lại lần nữa gào thét vung đi.

Lúc này đáy mắt Vân Vũ chợt lóe sát ý. Nàng hôm nay quang minh chính đại xuất hiện, tự nhiên có mục đích của chính mình.. Nhưng nếu bức nàng nóng nảy, nàng cũng không ngại giúp mẹ con nàng ta dùng chung linh đường.

Nhưng khi Vân Vũ vừa lặng yên lấy ra hai cây ngâm châm kịch độc, còn chưa kịp ra tay bỗng nhiên một cổ uy áp cường đại từ bên cạnh xuất ra. Cơ hồ ở trong nháy mắt, liền đem roi dài của Vân Linh Thủy cắt nát thành vài đoạn.

Vân Linh Thủy lảo đảo lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng nhợt: “Gia gia!”

“Hồ nháo!”. Tiếng hét phẫn nộ vang lên làm trong lòng mọi người ở đây đều sợ hãi. Thiên phú Thanh giai, đột phá đến đại võ sĩ trung kỳ, không thể nhìn ra thuộc tính. Chỉ là một cái phất tay, ngay cả đấu khí cũng chưa xuất ra, chỉ dựa vào uy áp liền cắt nát roi. Thực lực thật mạnh!