Chương 1: Trọng Sinh Tại Dị Thế

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Gió mạnh ào ào thổi quét khắp vách núi, bên vách núi là một căn nhà tranh nhỏ tồi tàn. Lúc này bên ngoài nhà tranh, một người vóc dáng nhỏ gầy dơ bẩn đang nằm trong vũng máu.

Đau!

Đau đớn như xé rách trên người làm Ngũ Phượng cảm giác toàn thân đều như bị đao chém qua, đau đến ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Theo bản năng của sát thủ, sau khi khôi phục ý thức trước tiên mở mắt ra, tay vỗ trên mặt đất muốn xoay người nhảy lên. Chỉ là cả người truyền đến đau nhức, tay chân cũng không cử động được, thân thể mới vừa cong lên lại "phanh" một tiếng ngã trở xuống vũng máu.

Hô hấp Ngũ Phượng dồn dập, phát hiện chính mình đang nằm trên đá vụn lẫn cỏ dại sinh trưởng bên vách núi. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ, sau khi trúng độc châm lẫn nổ bom nàng còn chưa chết ?

Nhưng ký ức của nàng đã dừng lại lúc bản thân bị ái nhân cùng người mình tin tưởng nhất phản bội. Tim bị độc châm đâm vào ôm hận mà khởi động bom, chết cũng muốn kéo đôi cẩu nam nữ kia cùng nhau chôn cùng.

Bỗng nhiên Ngũ Phượng chỉ cảm thấy đầu óc đau đớn, một đoạn ngắn ký ức xa lạ mạnh mẽ nhập vào trong đầu nàng, phảng phất như muốn đem đầu nàng nổ tung. Đau đến nàng mồ hôi lạnh đầm đìa, cho đến nửa ngày đau đớn mới biến mất nhưng Ngũ Phượng lại sợ run.

Nàng…… Xuyên qua?

Nhưng đúng lúc này, nàng còn chưa kịp tiếp thu xong tin tức hoang đường, bỗng dưng… “Xoát xoát……” Roi dài phá không đánh về hướng nàng.

“ Tiểu tiện nhân ngươi mạng còn rất cứng, đánh đến tay ta đều đau thế nhưng vẫn còn sức lực cử động. Xem ta hôm nay như thế nào đánh chết ngươi.” Theo roi đang rơi xuống, tiếng quát bén nhọn cũng truyền đến.

“Tam tỷ đừng đánh chết nàng, nàng cào mặt ta nên mặt nàng là của ta, ta muốn cắt khuôn mặt nhỏ của nàng thành tổ ong giống như thịt trên người nàng.” Một tiếng nói khác mang theo hưng phấn cùng âm độc truyền đến.

“Chậm đã!” Lúc này lại truyền tới một giọng nói nhàn nhạt nhưng ôn nhu như nước.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Đại tỷ, sao tỷ ngăn cản chúng ta? Tiểu tiện nhân này lại dám can đảm chạy đến quyến rũ Thái Tử điện hạ, sau khi bị phát hiện cắn Tam tỷ bị thương còn cào mặt ta, tức giận này dù là gϊếŧ nàng ta cũng không thể tiêu tan.” Giọng nói nữ tử biểu lộ âm độc cùng không cam lòng, nhưng lại tựa hồ sợ hãi nữ tử có giọng nói ôn nhu.

“Haha……” Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ tràn ngập ôn nhu lẫn dụ hoặc : “Muội đã phế gân tay chân nàng, lại ở trên người nàng cắt một trăm đao. Tam muội cũng quất trăm roi trút hận, trên người đã không còn da thịt nguyên vẹn. Nhưng nàng hiện tại nơi duy nhất không tổn hại cũng cũng chỉ có khuôn mặt nhỏ kia.”

Tuy thể hiện cử chỉ ôn nhu điềm đạm, nhưng lại không khó để phát hiện sự chán ghét cùng trào phúng.

Đáy mắt Ngũ Phượng hiện lên sát ý, hóa ra gân tay chân nàng đều bị phế? Khó trách tay chân đều không thể cử động. Nhưng giọng nói này lại rất quen thuộc……

Dưới mái tóc tán loạn, Ngũ Phượng yếu ớt vô lực chậm rãi nâng đôi mắt lên.

Gần như trong nháy mắt cả người Ngũ Phượng cứng đờ, đáy mắt thoáng hiện một tia châm biếm, lại dần dần bị sự lạnh băng ăn mòn. Nữ tử kia cùng Tam Phượng phản bội nàng lớn lên giống nhau như đúc, ngay cả thần thái cũng giống nhau.

Chỉ thấy lời nói của nữ tử ôn nhu vừa dứt, hai nữ tử kia lập tức "khanh khách " cười rộ lên, tâm tình dường như vô cùng sảng khoái. “Người đâu, đem cửu tiểu thư ném xuống Huyền Nhai Lâm làm thức ăn cho ma thú trong rừng, cũng xem như là giá trị cuối cùng của nàng.” Giọng nói nhàn nhạt mang theo ôn nhu nhưng lại ẩn chứa ác độc âm ngoan.

Trong lúc ba người nói chuyện, Ngũ Phượng một chữ nghe cũng không sót. Những chuyện xảy ra lúc trước dần hiện lên trong đầu nàng.

Thái Tử điện hạ ở Tướng quân phủ qua đêm, cố ý từ Tướng quân phủ tuyển chọn ra một vị Thái Tử Phi. Nhưng nàng mang bệnh ốm yếu lại ở sau núi của Tướng quân phủ, cũng không hiểu tại sao có thể xuất hiện trong phòng Thái Tử.

Đúng vậy, trong đoạn trí nhớ có chỗ mờ ám, thực rõ ràng nàng bị người hãm hại. Lúc sau, nàng bị đại tiểu thư, tam tiểu thư, lục tiểu thư của Tướng quân phủ bắt lại quất roi, dùng đao cắt……

Rất tốt, phi thường tốt!

Đáy mắt Ngũ Phượng hiện lên ánh sáng lạnh, tất cả những gì hôm nay nàng phải chịu đều sẽ nhớ kỹ.

Lúc thân thể bị xem như bao cát kéo đi trên đá vụn cũng lưu lại máu thịt đầy mặt đất. Sau khi bị người ném xuống vách núi, đáy lòng Ngũ Phượng liền dâng lên một hơi thở gϊếŧ chóc.



Chờ nàng, lúc nàng trở về cũng chính là thời điểm các nàng không được an bình……

Không gian quanh núi bị bao trùm bởi đại thụ cổ xưa, dù đã trải qua ngàn năm nhưng vẫn u ám. Các loại ma thú hoành hành ở bên trong, lộ ra một cổ hơi thở nguy hiểm.

“Rống……”

“Ngao ô……”

Tiếng hổ gầm, tiếng sói tru tràn ngập toàn bộ trong rừng rậm.

Thanh âm dường như chấn động mạnh đến Ngũ Phượng, không… là giúp Vân Vũ đã ngất đi tỉnh lại.

Đến khi thấy rõ ràng tình huống trước mắt, tâm Vân Vũ nhịn không được run lên, cong người bò dậy lui về vách núi phía sau.

Lúc này trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng vàng, ngay sau đó một đoạn thông tin kỳ quái xuất hiện.

Kim Hổ cấp hai hình thể lớn gấp hai lần so với hổ bình thường, có thuộc tính hỏa, lực phòng ngự cao, công kích mạnh nhưng độ nhanh nhẹn yếu.

Thiết Lang cấp một có thuộc tính thủy, độ nhanh nhẹn mạnh, lực công kích tầm trung, lực phòng ngự yếu, nhưng sức mạnh khi tấn công theo đàn có thể đối kháng ma thú cấp hai.

Vân Vũ không kịp tìm hiểu tại sao đoạn tin tức này lại xuất hiện trong đầu nàng.

Bởi vì bên tay phải của nàng là một con Kim Hổ cấp hai, nhe răng nanh dữ tợn cùng phát ra tiếng gào rống đầy cảnh cáo hướng tới bầy Thiết Lang, đôi mắt lại nhìn nàng như hổ rình mồi.

Bên tay trái là một bầy Thiết Lang cấp một, cũng không cam lòng yếu thế nhe ra răng nanh gầm gừ đáp trả Kim Hổ cấp hai, mắt sói cũng âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm nàng.