Chương 4

Edit & Beta: SwaniSwania (chỉ đăng tại Watt...pad & Word...press)

Chương 4.

"Không đau......" Tùng Khanh nở một nụ cười ngoan ngoãn với hắn, không dám kêu đau.

Tạ Thầm Hoài nhìn bộ dạng này của cậu, trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh kỳ lạ.

Hắn buông tay xoay người đi lục tung đồ để tìm thuốc, chờ khi Tạ Thầm Hoài tìm được thuốc quay trở về thoa thuốc cho Tùng Khanh thì hắn nhìn thấy trên mặt cậu toàn là nước mắt, Tùng Khanh không khóc ra tiếng, chỉ dám nghẹn ngào phát ra vài tiếng nho nhỏ, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như là vừa bị ủy khuất.

"Tướng công......" Tùng Khanh lại muốn kêu Tạ Thầm Hoài, thanh âm khàn khàn, còn mang theo ủy khuất, Tạ Thầm Hoài không đáp lại mà xoay người rời đi, Tùng Khanh liền nóng nảy, cho rằng Tạ Thầm Hoài muốn đuổi cậu đi, cũng không để ý vết thương ở chân mà đi chân trần xuống đất, muốn đuổi theo Tạ Thầm Hoài.

"Tướng công! Tướng công......, a!" Tùng Khanh không chú ý dưới chân nên lảo đảo té lăn trên đất, từng giọt nước mắt đều nhỏ giọt xuống mặt đất, thấm vào tro bụi.

Tạ Thầm Hoài muốn đi vào sân để tâm trí bình tĩnh lại thì nghe được tiếng khóc của Tùng Khanh, nhịn không được mà quay đầu lại bế cậu về trên giường.

Tạ Thầm Hoài nén chua xót ở trong lòng mà đi nấu một thau nước ấm cho Tùng Khanh lau chân và thoa thuốc, làm xong rồi thì đổi thau nước sạch khác cho cậu lau mặt.

Toàn bộ quá trình Tùng Khanh đều ngoan ngoãn, không dám nói lời nào, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Tạ Thầm Hoài, lông mi chớp chớp chấn động giống cánh bướm.

Tạ Thầm Hoài làm xong hết mọi chuyện rồi thì ngồi ở trước mặt Tùng Khanh, hỏi cậu "Ngươi tên là gì?"

"Tùng Khanh."

"Tướng công, có thể...... đừng đuổi ta đi......được không" Tùng Khanh đem những lời mình nghẹn ở trong lòng nói ra, cậu nắm ống tay áo của Tạ Thầm Hoài, thái độ hạ mình, trông vô cùng đáng thương.

"Được......, không đuổi ngươi đi." Tạ Thầm Hoài mềm lòng, hắn thở dài, xem như là bại dưới tay Tùng Khanh.

Một khúc nhạc tình yêu không biết vang lên, âm thanh trái cây rơi xuống sân, thừa dịp ánh trăng chiếu rọi xuống, có một mầm cây mọc lên.

Lời tác giả:

Tạ Thầm Hoài: Cuối cùng —— cũng biết tên Khanh Khanh rồi ^O^/

Từ sau ngày kia, Tạ Thầm Hoài không nhắc đến chuyện để Tùng Khanh rời đi nữa, Thím Dư nghe được tin này, bà cười tươi làm cho mặt toàn là nếp nhăn, xem ra là Tùng Khanh có thể lập tức sinh cho bà một đứa cháu mập mạp, nhưng hình như bà đã hoàn toàn quên mất chuyện Tùng Khanh là một cậu con trai.

Mà bên phía Tạ Thầm Hoài và Tùng Khanh lại là một tình huống khác, Tùng Khanh phát hiện Tạ Thầm Hoài luôn trốn tránh mình, đặc biệt là khi tắm rửa, Tạ Thầm Hoài chưa từng nhìn cậu một lần nào.

Ví dụ như hiện tại đây Tùng Khanh đang ngồi trong thùng tắm, hắn đưa lưng về phía cậu, Tạ Thầm Hoài cảm giác được tầm mắt nóng rực ở phía sau, hắn không dám xoay người lại, từ sau khi hắn đồng ý để cậu ở lại, cậu luôn dùng loại ánh mắt ngây thơ này nhìn hắn, chợt nhìn vào ánh mắt ấy, bên trong tràn đầy sự ỷ lại cùng tình yêu, nhìn kỹ vào, chỉ có sự vô tội và nhân tâm.

Tùng Khanh ngồi ở trong thùng gỗ duỗi tay ra vọc nước, tiếng nước tí tách tí tách truyền tới lỗ tai Tạ Thầm Hoài đã không còn thuần khiết như trước.

Tạ Thầm Hoài nghe tiếng nước thì tự nhiên nghĩ tới tình huống bọn họ ngày hôm đó, hắn cũng coi như là một nam nhân khí huyết phương cương (tinh lực tràn đầy), đôi khi cũng cần phải giải toả, nhưng từ sau khi cậu tới, hắn đã lâu rồi không giải toả, nghe thấy tiếng nước, một cổ lửa nóng đột nhiên chạy xuống dưới thân.

Tạ Thầm Hoài cảm thấy có chút không ổn, vừa vặn lúc này Tùng Khánh đang tắm, hắn mặc vào quần áo muốn đi ra người, nhìn thấy tư thế quái dị của Tạ Thầm Hoài, Tùng Khanh liền mở miệng hỏi "Tướng công......, ngươi làm sao vậy?"

Tạ Thầm Hoài kinh ngạc một chút, ngược lại là cái thứ dưới háng không héo đi, trong khi nghe Tùng Khanh nói chuyện nó liền biến lớn thêm một vòng, càng có xu thế sẽ lớn thêm nữa.

Đợi khi Tạ Thầm Hoài xoay người lại, Tùng Khanh mới nhìn thấy chỗ kia của hắn căng phồng thành một cái bao lớn, thân trên Tạ Thầm Hoài trần trụi, mà phía dưới vật kia đang đứng thẳng, Tùng Khanh lập tức đỏ mặt, cậu trộm nhìn phía dưới Tạ Thầm Hoài rồi lại kêu hắn.

Tạ Thầm Hoài nghe giọng nói của Tùng Khanh, thật sự là nhịn không nổi nữa, bọn họ cách nhau rất gần, Tạ Thầm Hoài duỗi tay một cái thì đã kéo Tùng Khanh tới bên cạnh mình, hắn kề sát vào lỗ tai Tùng Khanh dùng chất giọng khàn khàn đầy gợi cảm mà gọi cậu "Khanh Khanh, ta khó chịu quá, giúp ta đi......"

Tùng Khanh cảm nhận được từng luồng hô hấp Tạ Thầm Hoài phả lên tai mình, toàn thân cậu bị phả nóng đến lập tức mềm nhũn ra, cái miệng nhỏ dưới thân kia hé mở bắt đầu phun nước, duỗi ra co lại, phân bố ra từng luồng nước mật.

Cậu không tự chủ được mà đưa tay nắm lấy côn th*t của Tạ Thầm Hoài, thứ này vừa to vừa cứng, còn có hơi ướt, Tùng Khanh lén kẹp chặt bắp đùi, không dám để Tạ Thầm Hoài phát hiện phía dưới cậu đang chảy nước.

Tay của Tùng Khanh bị tay Tạ Thầm Hoài bọc lại rồi tay hai người cùng nhau vuốt lên vuốt xuống côn th*t hắn, hỗn hợp nước chưa khô và dịch tuyến tiền liệt phát ra thanh âm òm ọp, chỗ đó của Tạ Thầm Hoài được một đôi tay mềm mại bao lấy, hắn nhịn không được mà thở dốc, phát ra hơi thở thô nặng, Tùng Khanh bị Tạ Thầm Hoài khống chế, hai đùi cậu bị tách ra ngồi ở trên một chân của hắn, hoa huy*t nhịn không được mà mấp máy liếʍ mυ"ŧ, lớp vải dệt thế mà dán sát vào hoa huy*t, từng dòng nước mật bắt đầu chảy ra, Tùng Khanh cảm giác chỗ phía dưới chảy ra nước làm ướt cả đùi Tạ Thầm Hoài.

"Ưm ư......, ha......" Tùng Khanh bắt đầu cọ xát phía dưới của mình với biên độ nhỏ, trên tay không ngừng vuốt ve căn thịt kia, nhưng là làm cũng đã lâu mà Tạ Thầm Hoài còn chưa bắn, Tùng Khanh vuốt đến mệt mỏi, liền dứt khoát ngồi lên đùi Tạ Thầm Hoài luôn, hoa huy*t càng dính sát vào hơn một chút, vải dệt thô ráp kí©h thí©ɧ tới mép thịt ngoài non mềm, Tùng Khanh động thân một cái, huyệt lại chảy ra một dòng nước mới.

Tạ Thầm Hoài cũng phát hiện động tác nhỏ này của cậu, hắn có chút bực bội, dường như có tay của Tùng Khanh còn chưa đủ, hắn còn muốn tiến vào huyệt của Tùng Khanh.

Nghĩ xong rồi Tạ Thầm Hoài mới nhận ra chính mình đang suy nghĩ cái gì, hắn nhìn gương mặt Tùng Khanh gần trong gang tấc, ánh mắt cậu mê ly, cả khuôn mặt ửng hồng một mảng, so với lần trước chỉ có hơn chứ không kém.

Tùng Khanh nhỏ giọng hừ hừ, cậu cảm giác phía dưới của mình dính nhớp ướt dầm dề một mảnh, có chút buồn đến hoảng, giống như là hoa huy*t biết hô hấp vậy, và nó đang kháng nghị.

Tạ Thầm Hoài híp mắt nhìn Tùng Khanh, một cái tay khác bóp lấy sau cổ Tùng Khanh kéo đầu cậu tới gần hắn.

Lời tác giả: Khúc sau có thể ăn xôi thịt ròi (^_^)

Trong tiểu viện im ắng truyền đến tiếng nước giao triền, Tạ Thầm Hoài giữ chặt lấy đầu Tùng Khanh không buông, hắn há mồm liếʍ miệng Tùng Khanh, môi lưỡi hai người giao triền với nhau, đầu lưỡi nóng bỏng đốt cháy từng chỗ một trong miệng cậu, Tạ Thầm Hoài tiếp tục tiến công, đầu lưỡi như sắp đỉnh đến cổ họng cậu, âm thanh "chụt chụt" vang lên, Tùng Khanh bị kí©h thí©ɧ đến nôn khan, đầu lưỡi cậu lại bị ngậm lấy, bị người mυ"ŧ vào, bọn họ tiếp tục trao nhau một nụ hôn thật dài, lúc Tùng Khanh được buông ra, đôi mắt cậu ướt nhẹp nước mắt, ánh mắt mơ màng như lạc vào sương mù, tâm trí Tạ Thầm Hoài hoàn toàn mê đắm, ôm Tùng Khanh vào phòng, đặt cậu lên giường đất.

Tùng Khanh nằm ở trên giường, ánh mắt cậu mờ mịt, nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Tạ Thầm Hoài, tiếp sau đó là âm thanh quần áo bị cởi ra, hắn nhìn thấy hai quả thù du hồng trên thân thể gầy yếu trắng nõn của cậu, Tạ Thầm Hoài duỗi tay ra xoa véo đầu v* ửng đỏ, Tùng Khanh nhịn không được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ ê a, cái tay kia tay bắt đầu xoa bóp mạnh hơn, nhưng mà lại không ngờ rằng, ngay sau đó đầu v* của cậu bị rơi vào một nơi ấm nóng ướŧ áŧ.

"Ưʍ......, ha......, ô......" Tùng Khanh cầm lòng không đậu mà duỗi tay ôm cái đầu trước ngực mình, cậu nâng vòng eo tinh tế của mình lên, để đưa đầu v* sâu vào trong miệng Tạ Thầm Hoài, hắn hết cắn rồi lại mυ"ŧ nơi này, hàm răng khép lại cọ xát kéo căng, làm cho Tùng Khanh nhận được rất nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Phía dưới của Tạ Thầm Hoài cứng đến muốn nổ tung, nhưng hắn vẫn muốn cho Tùng Khanh sướиɠ trước, hắn cố gắng mυ"ŧ cắn cái bánh bao sữa nhỏ kia, như muốn mυ"ŧ được thứ gì ở trong đó ra vậy.

Tùng Khanh chịu không được mà rêи ɾỉ, hoa huy*t dưới thân cũng không chịu được mà chảy nước, lớp vải dệt dán sát vào hoa huy*t hút no chất lỏng, vô cùng nặng trĩu.

Tạ Thầm Hoài đặt tay Tùng Khanh ở bên hông, không cho cậu lộn xộn, một cái tay khác cởi đồ Tùng Khanh, kéo qυầи ɭóŧ của cậu xuống.

Không còn trở ngại, phía dưới của Tùng Khanh cũng đứng thẳng lên, Tạ Thầm Hoài duỗi tay vuốt ve côn th*t cậu, khiến cho Tùng Khanh run rẩy một trận rồi bắn đầy một thân.

Chưa từng trải qua chuyện tình ái, Tùng Khanh cũng vẫn đỏ mặt, thấy Tạ Thầm Hoài nhìn dịch nhầy trong tay và cười khẽ, thì cậu không chịu được mà duỗi tay che khuất mặt mình, cậu không biết là hắn đang cười nhạo hay là vì điều gì khác, cứ cảm thấy lòng mình ấm áp, lại ngứa ngứa.

Tạ Thầm Hoài nhìn bộ dạng này của Tùng Khanh, cười chấn động ra tiếng. Hắn lau tay mình sạch sẽ rồi đi dỗ Tùng Khanh, cúi đầu hôn cánh mũi và môi dưới của cậu, hai người kề sát bên nhau, ái muội vô cùng "Sao Khanh Khanh lại xấu hổ thế?"

Tạ Thầm Hoài nhịn không được mà chọc cậu, rõ ràng là hắn đối với những người khác đều rất không kiên nhẫn, Tạ Thầm Hoài vui vẻ chọc ghẹo Tùng Khanh, nhìn cậu đỏ mặt.

"Không......, không có......"

Tùng Khanh phát ra tiếng nói nho nhỏ, chọc cho Tạ Thầm Hoài cười khẽ, hắn ta học cách nói chuyện của cậu "Không......, không có cái gì?"

"Sao ngươi xấu xa như vậy, đừng có bắt chước cách nói chuyện của ta!" Tùng Khanh nóng nảy, cũng bất chấp thẹn thùng, buông đôi tay mà trừng mắt nhìn Tạ Thầm Hoài, trên mặt nhiều thêm vẻ linh động mà trước kia hắn chưa bao giờ thấy.

"Được được được, không bắt chước cách nói chuyện của Khanh Khanh, vậy......, Khanh Khanh có cho tướng công thao không?"

Tùng Khanh mờ mịt nhìn Tạ Thầm Hoài, không nói ra lời nào, cậu ngẩn người một lúc rồi gật gật đầu.

Tạ Thầm Hoài cũng sửng sốt, kỳ thật là hắn mới bình tĩnh lại, hắn chỉ muốn chọc ghẹo Tùng Khanh một chút, không nghĩ là cậu sẽ đồng ý.

Tùng Khanh cảm giác Tạ Thầm Hoài vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt cậu mơ hồ, nhưng chính cậu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu cảm thấy đôi mắt hắn rất sáng, nếu mà cậu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy thì trái tim liền đập nhanh, cứ giống như bị bệnh vậy.

Trong đôi mắt Tạ Thầm Hoài như có lửa bùng lên, dần thiêu đốt sang Tùng Khanh, cậu giật mình co rụt lại, Tùng Khanh thấy Tạ Thầm Hoài cứ chậm chạp không làm gì, đôi mắt cậu liếc xuống phần thân dưới của hắn, chỗ kia đứng thẳng tắp, phía trên nổi lên gân xanh, cậu lặng lẽ duỗi tay ra sờ sờ, thế mà căn thịt kia nảy lên trong lòng bàn tay cậu mấy cái.

Tạ Thầm Hoài cũng nhịn không được, hắn vươn tay sờ nữ huyệt Tùng Khanh, lại sờ đến một tay đầy nước, Tạ Thầm Hoài có hơi không thể tin mà nhìn cậu, sắc mặt Tùng Khanh đỏ lên, trong mắt đều là tìиɧ ɖu͙©, Tạ Thầm Hoài nhìn bộ dạng này của Tùng Khanh, côn th*t lại nhảy lên vài cái, bởi vì hai người cách nhau rất gần, Tạ Thầm Hoài ngồi quỳ giữa hai chân Tùng Khanh, côn th*t nhảy lên vừa vặn đập vào hoa huy*t mềm mụp kia, lấy đi bớt một lượng nước dính nhớp.

Tùng Khanh ngửa đầu rêи ɾỉ, giây tiếp theo Tạ Thầm Hoài đẩy côn th*t của mình vào trong nữ huyệt nhỏ hẹp, qυყ đầυ to béo căng cửa huyệt đến trắng bệch sáng trong, Tạ Thầm Hoài cắn răng chịu đựng du͙© vọиɠ muốn bắn, côn th*t của hắn thô cứng, lại không thể tiến thêm một bước vì sợ làm Tùng Khanh bị thương, chỉ có thể nhẹ nhàng thọc vào rút ra ở bên ngoài huyệt đạo, Tùng Khanh cũng làm ra động tác đón ý hùa với Tạ Thầm Hoài, lớp hoa môi trắng nõn bị ma sát đến sưng đỏ, lại dính lên một lớp nước sốt nhìn càng da^ʍ mĩ hơn.

Tùng Khanh sướиɠ đến ngẩng đầu, cậu muốn duỗi tay ôm Tạ Thầm Hoài, Tạ Thầm Hoài đang nhẫn nhịn vô cùng vất vả, nhìn thấy Tùng Khanh làm ra động tác này, đành phải bế cậu lên ngồi ở trên đùi mình, côn th*t thô cứng kia lập tức tiến vào chỗ sâu nhất, khiến cho Tùng Khanh sợ hãi mà ôm lấy Tạ Thầm Hoài, thân thể cậu run lên, Tạ Thầm Hoài muốn nhìn cậu, lại bị Tùng Khanh gắt gao ôm chặt cổ, cậu quay đầu liếʍ lỗ tai Tạ Thầm Hoài, trong miệng cậu phát ra vài thanh âm nho nhỏ, nhưng Tạ Thầm Hoài vẫn nghe thấy được.

Tùng Khanh đang gọi hắn là "Tướng công", kêu hắn làm cậu.

Tạ Thầm Hoài đỏ mắt, bóp chặt lấy vòng eo gầy trắng nõn của Tùng Khanh, đĩnh động lên xuống, côn th*t cọ xát trong huyệt đạo hẹp hòi, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất, Tùng Khanh ôm cổ Tạ Thầm Hoài, không che giấu tiếng rêи ɾỉ cùng nức nở, cứ vậy mà kêu ở bên tai Tạ Thầm Hoài, kêu to như sấm sét vang.

Tạ Thầm Hoài thô bạo đâm rút, một trên một dưới, chọc đến Tùng Khanh chịu không được mà co rút, Tạ Thầm Hoài cũng không nhịn nữa, một dòng chất lỏng nóng bỏng cọ rửa bên trong nữ huyệt của cậu, Tùng Khanh sướиɠ đến mức ngón chân cũng đều cuộn tròn lại, nước mắt tràn đầy mà lăn xuống.

Tùng Khanh cho rằng kết thúc rồi, liền ôm ôm dính dính lên người Tạ Thầm Hoài muốn được thưởng, muốn hôn hôn, Tạ Thầm Hoài cũng chiều theo ý muốn của cậu, môi lưỡi của hai người giao triền với nhau, truyền ra tiếng nước triền miên.

Tạ Thầm Hoài buông lỏng Tùng Khanh, giây tiếp theo đặt Tùng Khanh quỳ ghé vào trên giường, dương v*t Tạ Thầm Hoài lại tiến vào lần nữa, phát ra tiếng nước, phía dưới của Tùng Khanh giàn giụa nước sốt, kɧoáı ©ảʍ chợt ập đến. Hắn thô bạo thọc vào rút ra hết lần này đến lần khác, côn th*t ma sát không ngừng khiến Tùng Khanh thấy hơi đau, chân của cậu thật sự mềm nhũn rồi, quỳ không nổi nữa nên chỉ có thể ghé sát trên giường tiếp nhận từng cú đâm rút, Tạ Thầm Hoài thở hổn hển, cúi đầu nhìn lưng Tùng Khanh, trắng nõn gầy yếu, xương bả vai hiện ra rõ ràng, bởi vì hắn chạm vào mà trở nên run rẩy, thật sự là cậu chịu không nổi muốn vùng vẫy bò đi trốn, lại bị hắn đâm mạnh một cái vào sâu bên trong mà bất động.

"Ô ưʍ......, đau......" Nhục huyệt Tùng Khanh sưng phì lên, hoa môi trắng nõn căng phồng còn dính một lượng dịch lớn, âm đế bởi vì bị côn th*t đâm sâu mà sưng to đến trồi ra bên ngoài môi âʍ ɦộ, sưng to thành hạt đậu, lại bị mấy sợi lông ở phần dưới Tạ Thầm Hoài đâm cho phát ngứa.

Tùng Khanh chịu không nổi, phần dưới thân vẫn luôn co rút, Tạ Thầm Hoài cũng không chịu nổi, hắn cảm nhận được huyệt khẩu đang bóp chặt hơn, hoa huy*t bị chà đạp đến cực hạn thì bắt đầu chảy ra nước da^ʍ, Tạ Thầm Hoài thừa dịp này mà đâm thẳng vào tâm huyệt, Tùng Khanh sợ hãi, cậu bò nhanh về phía trước, lại bị Tạ Thầm Hoài nắm lấy cổ chân kéo trở về, giây tiếp theo hoa huy*t liền tí tách phun ra một lượng lớn nước da^ʍ, Tùng Khanh bị làm sướиɠ đến phun nước.

Tạ Thầm Hoài thấy Tùng Khanh không phản ứng gì, liền lật cậu lại rồi ôm vào trong lòng ngực, tư thế này làm cho côn th*t to béo tím ngắt kia đâm vào sâu hơn, Tùng Khanh run rẩy một cái, càng chảy nhiều nước hơn.

P/s: Dạo này bận nhiều chuyện quá nên ra chương trễ mấy chế à ~.~