Chương 1
Cô là Bạch Ngọc Điệp,16 tuổi,FA hàng thật giá thật,không có gì đặc biệt nổi bật nhưng cô luôn tự hào về chính mình trong một lĩnh vực đó chính lààà... truyện nữ phụ văn np,chỉ cần là nữ phụ văn np thì cô xếp thứ hai không ai dám đứng thứ nhất cả (tg:nó chém gió đó,bà con nhân dân đừng tin)bao nhiêu năm đọc ta sắp đúc kết thành công cách để khỏi bị đảo lộn vị trí nữ phụ→nữ chính như các vị tiền bối đã anh dũng hi sinh trước đó(tg:cách thành công còn xa lắm con ơi nó chỉ giúp con vài chương thôi) vào cái ngày cô sắp đại thành thì...Lão thiên,bà nguyền rủa ngươi bị tào tháo đuổi,sét đánh,cháy nắng,dị ứng,...
Hôm nay trời cao mây trắng, nắng ấm dịu dàng, chim bay lượn trên trời cao hót vang... ý chết lộn đề,e hèm e hèm hôm nay Ngọc Điệp cô được con BFF tặng cho quyển ngôn tình với kiểu nữ chính cực kì quen thuộc:Bạch Liên Hoa Thánh Mẫu mặc dù không thích truyện này nhưng phải nghiên cứu về nữ chính có thêm kinh nghiệm ứng phó.
Sau khi đọc xong quyển truyện,mặc dù mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng cô thì đang:
Nguyền rủa quyển truyện,cẩu huyết,cẩu huyết,quá quá là CẨU HUYẾT.Cái quái gì mà nam chủ tình cờ đi qua thấy nữ chủ đang ôn nhu cười và vuốt ve chú cún mà đã tim đập loạn nhịp và nữ chủ thành công rực rỡ trong việc chiếm lấy tâm của tên tổng giám đốc như băng ngàn năm,băng ngàn năm cái nỗi gì có mà cục đá cho gần cốc nước nóng thì có.Xong lại đệ nhất sát thủ vừa thấy nữ chính khóc lóc lúc sắp bị bắt cóc thì tâm cảm thấy rất đau đớn và tức giận nên gϊếŧ tất cả bọn bắt cóc và một màn anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết xuất hiện rồi nữ chủ cười cảm ơn hắn thế là anh hùng hi sinh tại ải mỹ nhân,thành công đào tạo ra một trung khuyển...
Nữ chủ chỉ cần nhỏ ra một giọt nước mắt hoặc nở nụ cười như thiên thần hạ phàm thì từ bốn phương tám hướng một đống trung khuyển chạy ra,nữ chủ qúa khủng bố rồi.
Nhưng mà trong truyện có một nữ phụ bị K.O ngay từ mấy chương đầu trùng tên với cô,thảm nào con nhỏ đó lúc đưa mình quyển truyện cười rõ mờ ám,lúc gặp lại nhất định phải 'giáo huấn' kekekeke*cười mưu mô*(tg:con gái tui bị điên rồi huhuhu*khóc*
Ngọc Điệp:*cầm guốc Lào đuổi gϊếŧ tg*
Tg:Aaaaaaa...cái đồ mất hiếu*chạy thục mạng*)
Ọc,ọc... ai da đi kiếm cái gì lót bụng thôi.Cô khoác tạm chiếc áo khoác rồi chạy ra siêu thị gần nhà mua hộp cơm.Trên đường về,cô do mải suy nghĩ nên không chú ý có chiếc xe tải đang đến gần mình và cô đã bị đâm cô chỉ nghĩ:“Mình sẽ chết sao...”mắt cô trở nên nặng nề và đóng lại.
Tg:mong các thánh đừng ném gạch,em xây nhà xong rồi không cần thêm đâu ạ*cúi đầu*