Chương 41: Em gái vai ác (41)

Chờ hai người từ thôn Lý Tử trở về, Trần phụ liền gọi điện thoại bảo Trần Cảnh Hoa trở về nhà, chờ hắn vừa vào cửa, Trần phụ liền trực tiếp ném một chén trà vào hắn.

"Con còn biết trở về. Ba còn nghĩ rằng con bị cái Lý Thanh Diệp kia mê hoặc đến không nhớ đường về nhà rồi chứ."

Trần Cảnh Hoa nhăn mày nói: "Ba, con với cô ấy là thiệt lòng yêu nhau."

"Một nữ nhân hai bàn tay trắng, có gì đáng giá để con yêu chứ?"

Trần phụ trong lòng luôn coi thường loại nữ nhân như vậy. Muốn gia thế không có gia thế, năng lực cũng không đặc biệt xuất chúng, đặc biệt là cô ta còn là bí thư bên cạnh con trai mình. Thật quá làm người coi thường mà.

"Con nhìn xem Hoắc Cần người ta tìm nữ nhân, cô gái kia còn là thiên kim của thị trưởng. Tưởng thị trưởng còn trẻ như vậy, tiền đồ tương lai còn rộng lớn đâu. Còn con xem lại bản thân, xem con tìm chính là thứ gì."

Nghe thấy những lời này, trong lòng Trần Cảnh Hoa càng tức giận, hắn xấu hổ giận dữ nói:

"Ba có thứ ba còn không biết đâu, tên Hoắc Cần kia đã sớm thích Thanh Diệp, nhưng Thanh Diệp lại không thích hắn mà thôi. Ba cho rằng ánh mắt người ta cao sao, hắn ta chỉ là cầu mà không được."

Trần phụ vẻ mặt không tin tưởng nói: "Con là nghe được từ đâu?"

Trần Cảnh Hoa nói: "Là Thanh Diệp nói cho con."

Trần phụ tức giận cười nói: "Cô ta nói con liền tin là thật?"

"Ba, con không phải người hồ đồ, con có phán đoán của bản thân. Con nhìn ra được. Hơn nữa hôm nay lúc con về quê nhà của cô ấy, cũng thấy một số chuyện. Tên Hoắc Cần kia xác thật là vì yêu mà sinh hận, nhằm vào Thanh Diệp."

Nhìn thấy bộ dạng chắc chắn của con trai, Trần phụ cũng có chút không chắc chắn.

Trần Cảnh Hoa thấy cha mình đang tự hỏi, trong lòng không khỏi có chút kiêu ngạo.

?Ba không phải vẫn luôn cảm thấy Hoắc Cần giỏi hơn con sao, hắn là đối với Thanh Diệp cầu mà không được, vậy ba còn vì cái gì mà ngăn cản con cùng Lý Thanh Diệp ở bên nhau."

Trần phụ nâng mí mắt nhìn hắn một cái, sau đó xoay người đi lại vài vòng: "Nếu điều con nói là thật, vậy ngày mai con bảo Lý Thanh Diệp đến gặp ba."

Trần Cảnh Hoa phòng bị nói: "Ba định làm gì?"

"Ba chỉ muốn xem một chút cô gái kia có phải đối với con là thật lòng hay không mà thôi. Muốn làm con dâu Trần gia chúng ta, không có gia thế tốt đẹp, thì phải có năng lực lập công cho Trần gia chúng ta. Nếu thật sự giống như con nghĩ, thì ba hy vọng cô ta có thể từ Hoắc Cần lấy được một số cơ mật thương nghiệp. Đây là trợ giúp đối với sự phát triển của chúng ta."

"Ba!"

Trần Cảnh Hoa kích động la lên: "Cô ấy là vị hôn thê của con!"

"Cũng chính vì như thế, ba mới muốn cho cô ta lập công vì tập đoàn Trần thị của chúng ta, bằng không các ngươi sau này làm sao phục chúng được. Lần trước việc con mua mảnh đất kia đã khiến chúng ta tổn thất không ít. Hoắc Cần đã sớm mua không ít đất ở thành đông, hắn chiếm được tiên cơ nhiều hơn chúng ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng bị đá văng ra ngoài. Cảnh Hoa, chúng ta từ nước ngoài đến, có thể ở chỗ này đứng vững gót chân là không dễ dàng. Con phải có quyết tâm trả giá vì Trần thị chúng ta bất cứ khi nào. Ba đáp ứng với con, chỉ cần cô gái kia có thể lập công, ba sẽ đồng ý cho hôn sự của các ngươi. Về sau ba sẽ là chủ hôn cho các ngươi."

Nghe được hứa hẹn của Trần phụ, nội tâm của Trần Cảnh Hoa cũng bắt đầu dao động.

Trầm mặc thật lâu, hắn mới gật đầu nói:

"Con đáp ứng với ba, nhưng chuyện này con sẽ nói chuyện cùng Thanh Diệp."

...

Tô Nguyên Nguyên được 888 nói cho biết ý đồ của hai cha con Trần Cảnh Hoa.

Lúc cô biết được chuyện này, cô đang đi học.

Đang nghe bài giảng đến mơ màng ngủ, thì cô đã bị tin tức này đánh thức.

"888, thiệt hay giả, xong rồi xong rồi, những người này sao lại xấu xa như vậy chứ. Anh của ta hiện giờ thiện lương như vậy mà. Sao không thể thấy hắn được tốt chứ. Không được, ta phải đi nhắc nhở anh ấy."

"Ngươi chuẩn bị nhắc nhở như thế nào rồi hả?"

Tô Nguyên Nguyên:...

Loại cảm giác rõ ràng biết chân tướng mà không thể nói ra này thật là nghẹn khuất quá mà.

Buổi tối lúc về nhà, Tô Nguyên Nguyên liền vô cùng quan tâm mà hỏi Hoắc Cần ở công ty dạo này có chuyện gì kỳ quái xảy ra không.

"Không có, đều khá tốt."

Hoắc Cần vừa xem bản tin thời sự vừa nói.

Tô Nguyên Nguyên nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại khẩn trưởng trở lại. Rốt cuộc cô nữ chính kia không biết lúc nào sẽ lại nhảy ra đâu.

"Anh ơi, em thật sự vô cùng chán ghét cái cô Lý Thanh Diệp kia. Còn anh thì sao?"

"Lý Thanh Diệp là ai?"

Tô Nguyên Nguyên: "...Chính là cô con gái của nhà Lý thợ mộc đó, bạn gái của Trần Cảnh Hoa kia."

"À là cô ta."

Hoắc Cần trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ. Nhưng vì giữ hình tượng ôn hòa của mình, hắn lại ôn nhu cười nói: "Anh đương nhiên cũng không thích. Người mà bé nhà chúng ta ghét thì anh cũng chán ghét."

Tô Nguyên Nguyên liền cao hứng: "Dù sao chúng ta thấy cô ta thì tránh xa một chút nha. Em sợ cô ấy quấn lấy anh."

Hoắc Cần cười xoa tóc cô, đem mái tóc xoa đến rối bời. Tô Nguyên Nguyên ghét bỏ trốn đi:

"Anh hai, anh còn chưa đồng ý với em."

"Được, anh đáp ứng em. Chúng ta sẽ tránh xa một chút."