Chương 35: Em gái vai ác (35)

Tô Nguyên Nguyên kích động sắp khóc luôn rồi.

Anh hai cô thật là thiện lương mà.

"Anh hai, về sau em không cần tiền tiêu vặt nữa, em đều để dành. Em muốn trợ giúp được nhiều người."

Tưởng An Nam đều bị hành động của tiểu thiên sứ Tô Nguyên Nguyên làm cảm động, xoa xoa đôi mắt: "Chị cũng quyên tiền, tiền lương của chị quyên một nửa."

Hoắc Cần bất đắc dĩ nhìn hai người, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy làm việc tốt kỳ thật cũng rất có ý nghĩa.

Nhìn ba người vô cùng cao hứng rời đi, Trần Cảnh Hoa cau mày lên xe.

Nhìn thấy Lý Thanh Diệp còn ngây ngốc đứng bên ngoài, hắn nhíu mày: "Lý bí thư, cô đang nhìn gì vậy?"

"Không, không thấy gì." Lý Thanh Diệp lúc này mới chạy nhanh lên xe, nhìn mặt Trần Cảnh Hoa không vui, trong lòng cô bỗng chột dạ.

Chuyện vừa xảy ra khi nãy, cô căn bản không dám nói thật cùng Trần Cảnh Hoa.

Nếu để Trần tổng biết Hoắc Cần khi nãy làm vậy là bởi vì cô, nên mới cạnh tranh cùng Trần tổng, Trần tổng khẳng định sẽ tức giận thậm chí chán ghét cô.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn quý khí thiên thành của Trần Cảnh Hoa, Lý Thanh Diệp trong lòng tim đập không ngừng.

Cô thừa nhận, sâu trong nội tâm là ngưỡng mộ Trần Cảnh Hoa.

Trần Cảnh Hoa là loại người lý tưởng nhất trong mộng tưởng của cô. Hắn ta xuất thân tốt, tốt nghiệp trường danh giáo, hơn nữa mọi cử chỉ của hắn đều lộ ra sự giáo nuôi tốt đẹp của hắn.

Người như vậy, cùng với cô tự nhiên là không cùng một thế giới, lại khiến cô nhịn không được mà mà ngước nhìn.

Nhưng Lý Thanh Diệp biết rõ bản thân không xứng với Trần Cảnh Hoa.

Hắn gia thế như vậy, về sau nhất định sẽ tìm một cô gái cũng có xuất thân tốt, mà không phải như cô..

Nhưng mặc kệ về sau cô có thể ở cạnh Trần tổng hay không, thì cô không thể để Hoắc Cần vì cô mà nhằm vào Trần tổng được.

Hôm nay cô gái đứng cạnh Hoắc Cần kia, có lẽ là bạn gái hiện tại của hắn đi.

Đã có người yêu, vậy thì không nên nhớ thương chuyện trước kia.

Lý Thanh Diệp cảm thấy bản thân cần phải nói rõ với Hoắc Cần, Hoắc Cần hẳn có thể hiểu rõ lý lẽ.

* * *

Bên này Trần gia, Trần Cảnh Hoa về đến nhà liền hội báo tình huống buổi tiệc tối công ích lần này.

Nghe con trai mình hội báo xong, người cầm quyền Trần thị liền trầm ngưng.

"Cảnh Hoa, con vẫn khiếm khuyết."

"Ba, con có nghĩ đến liên hệ với ngài, nhưng Hoắc Cần sau lại đột nhiên tăng thêm 50 vạn. Lúc ấy thời gian đã không kịp cho nên con không có.."

Trần phụ nhíu mày nói: "Con chính là tổng giám đốc, con như thể nào làm một chút việc phá lệ cũng không được?"

Trần Cảnh Hoa tức khắc trầm mặc không nói.

Ngày thường ở công ty có bất kỳ chuyện gì, cha hắn cũng đều bắt hắn phải hội báo lại cho ông ấy, việc lớn hay việc nhỏ gì cũng thế. Vài vị trưởng bối cũng muốn hỏi đến quyết sách của hắn.

Cho nên lúc đưa ra quyết sách, hắn mới do dự như vậy.

Nếu giống Hoắc Cần tự mình làm chủ thì hắn còn có thể tự nhiên mà phá lệ.

Trần phụ tuy rằng đối với kết quả lần này không cao hứng, nhưng cũng thực mau nghĩ thông suốt. Rốt cuộc đây cũng chỉ là bắt đầu, về sau cơ hội còn có nhiều: "Con nên tiếp xúc nhiều với vị Hoắc tổng này, từ hắn có rất nhiều thứ đáng để con học tập."

"Một kẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ toàn dựa vào vận khí."

"Vận khí? Không, tuyệt đối không chỉ bởi vận khí. Con vẫn là quá trẻ tuổi." Trần phụ lắc đầu thở dài.

Trần Cảnh Hoa nắm chặt tay mình.

"Đúng rồi, miếng đất ở thành tây kia, nhất định phải lấy được. Có tin tức nói miếng đất kia về sau sẽ khai phá, sau này các khu ở chủ thành đều sẽ dời qua hướng bên kia, sau khi chúng ta lấy được nếu ở bên kia xây dựng một cái khách sạn sẽ rất có ưu thế."

"Đã biết, con vẫn luôn theo dõi nó."

Ngày hôm sau Trần Cảnh Hoa rới công ty liền trực tiếp liên hệ nhân mạch của Trần thị, hỏi thăm tin tức của miếng đất kia.

Lúc này, Hoắc Cần đang mang theo Tô Nguyên Nguyên đi xem đất.

"Miếng đất này, anh đã chuẩn bị mua, về sau xây cho bé nhà chúng ta một cái trường dạy vũ đạo được không?"

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe liền sợ ngây người.

Cô thế nhưng có thể làm "Địa chủ"!

"Anh hai, em không dùng nó được đâu, nói nữa, về sau không chừng em nhảy không tốt, không thể làm giảng viên dạy múa thì sao?"

Tô Nguyên Nguyên có chút chột dạ, rốt cuộc cô cảm thấy trình độ bản thân là không đủ. Nhiều lắm là lên sân khấu diễn cái gì thôi, chứ kêu cô đi làm giảng viên, cô lại cảm thấy dạy học rất mệt.

"Không cần em dạy, đến lúc đó chúng ta mời người đến, bé chúng ta làm hiệu trưởng là được. Những học sinh của nơi này sau này đều là học sinh của em."

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe liền ảo tưởng đến cái cảm giác bản thân được gọi là giảng viên. Tức khắc kích động đến mặt đỏ.

Cô ngượng ngùng nói: "Anh hai, chỗ này tốt như vậy, sao anh không giữ lại để làm chuyện quan trọng hơn?"

"Chuyện của bé chính là chuyện quan trọng nhất. Nói nữa, đây chỉ là một miếng đất thôi mà. Anh ở Kinh Thị cùng Thâm thị mua rất nhiều đất, cũng không thiếu một miếng."

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe nhiều chỗ như vậy đều mua có mua đất, tức khắc liền cảm thấy anh hai nhà mình giống như thổ hào vậy.

Anh hai hắn thật là có cái nhìn nha!

Hoắc Cần nhìn bộ dạng vui mừng của em gái mình, hỏi: "Thế nào, thích sao?"

"Thích, đặc biệt thích." Anh cô có nhiều tiền như vậy, vậy cô cũng không cần khách khí. Ha ha ha ha ha.

"888, về sau an bài nhiều nhiệm vụ cho ta nha, ta vô cùng nguyện ý đó! Ta cảm thấy mình phải trở thành một chiến sĩ thi đua của tổ chức!"

888 mỉm cười: "Như ngươi mong muốn."