Chương 45

"Du Hướng Bắc, nhanh lên——" có người hối thúc.

Du Hướng Bắc ngẩn ngơ bước tới, lần này khi lên ngựa, anh sững lại một lúc lâu, đến khi đạo diễn thúc giục, anh mới bắt đầu hành động.

Đi được nửa chừng, con ngựa bị làm trò, tướng quân suýt nữa ngã xuống.

Anh ra sức giãy giụa, cuối cùng vẫn bị ngựa hất xuống.

Những lần trước, Du Hướng Bắc cứ thế lăn xuống.

Nhưng lần này, anh không buông, một tay giữ chặt dây cương, dù đã bị hất xuống nhưng anh lại cố gắng trèo lên, giãy giụa dữ dội.

Con ngựa bị hành động của Du Hướng Bắc làm cho hoảng loạn, thậm chí còn trở nên cuồng loạn.

Mọi người trên phim trường trố mắt nhìn, sợ hãi đến nỗi không dám nói gì. Không xa đó, Tề Tư Trạm mặt trắng bệch.

Người trên lưng ngựa vẫn đang vật lộn, con ngựa càng lúc càng điên cuồng, cuối cùng người cũng bị hất xuống.

Vì sự giãy giụa của anh mà chỗ ngã không trúng vào đệm, lưng đập xuống đất rất đau, nhưng Du Hướng Bắc lại bật cười.

Năm vạn binh lính đang chờ tướng quân, dù anh chỉ là thế thân, nhưng khoảnh khắc anh leo lên lưng ngựa, anh chính là tướng quân, là người tuyệt đối không muốn chết, chứ không còn là Du Hướng Bắc chỉ mong quay xong cảnh quay.

Anh nhịn đau đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa đen. Nó không bị thương, chỉ là sợ hãi.

Du Hướng Bắc vỗ nhẹ vài cái, nhân viên bên cạnh đưa cho nó ít thức ăn, nó lại hoạt bát như thường.

"Qua——" đạo diễn hét lớn.

Đạo diễn dừng lại một chút, hiếm khi buông một câu: "Rất tốt."

Một diễn viên đóng thế mà thể hiện như vậy, không ai không ngạc nhiên.

Du Hướng Bắc mừng rỡ trong lòng, quay lại nhìn Kim Tái Diễn, nở nụ cười rạng rỡ, dùng tiếng H bập bẹ nói: "Thầy Kim, cảm ơn thầy."

Kim Tái Diễn hơi ngẩn người, ông chỉ vô tình nói một câu với Du Hướng Bắc, không ngờ cậu ta lại làm tốt đến vậy!

Nếu là bản thân ông, hoặc những diễn viên gạo cội khác, điều này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng đây lại là một tân binh trẻ, một người chưa có nhiều kinh nghiệm.

Khả năng lĩnh hội của cậu ta, thật sự quá đáng kinh ngạc.

Về sau, khi Du Hướng Bắc bước ra khỏi biên giới quốc gia, Kim Tái Diễn tình cờ thấy người đàn ông này trên truyền hình.

Lúc đó, ông mới biết rằng người đàn ông từng khiêm tốn làm thế thân cho ông trong đoàn phim năm xưa, đã sớm có chút tiếng tăm ở Hoa quốc.

Với vẻ ngoài như vậy, lại đã có chút danh tiếng, nhưng cậu ta vẫn chịu khó làm việc cần mẫn, từng chút một học hỏi và thấu hiểu.

Bất kỳ thành tựu nào mà cậu ta đạt được, đều hoàn toàn xứng đáng.

Tề Tư Trạm thu lại bước chân, nhìn Du Hướng Bắc vừa nhăn nhó vì đau đớn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ. Anh im lặng.

Quản Ngôn cười nói: “Thằng nhóc này, tôi đã bảo nó không được để lại vết thương nào trên người, giờ chắc chắn lưng nó đã bị trầy xước rồi. Nếu để lại sẹo, tôi sẽ không tha cho nó!”

Giọng điệu thì có vẻ hung dữ, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn niềm tự hào.

Tề Tư Trạm mím môi nói: “Về thôi.”

Quản Ngôn quay đầu, cười cợt: “Không mang bảo bối của cậu về luôn à?”

Tề Tư Trạm lạnh lùng lườm anh ta một cái, rồi quay người bước đi. Quản Ngôn sờ mũi, vội vàng theo sau.

Buổi tối, Du Hướng Bắc cởϊ áσ và soi vào gương.

Nhìn đi nhìn lại, anh thở dài than vãn: “Xong rồi xong rồi! Trầy da rồi, nếu để lại sẹo thì mình thảm rồi!!”

Cải Cải thò đầu vào: “Anh ơi, em bôi thuốc cho anh nhé?”

“Lẹ đi, giúp anh một tay!”

Du Hướng Bắc nằm sấp trên giường, Cải Cải bắt đầu bôi thuốc cho anh.

Vừa bôi, Cải Cải vừa cảm thán: “Anh ơi, da anh đẹp thật đấy, chắc chắn từ nhỏ đã được chiều chuộng, không phải làm gì đúng không?”

Du Hướng Bắc không nói gì. Trước khi cha Du qua đời, anh thực sự không phải làm gì cả, ở trường thì được mọi người nâng niu, còn ở nhà thì có dì và cha chăm sóc chu đáo.