Chương 4

Vừa nhìn thấy Dư Hướng Bắc, Bạch Thần đã cười nhạo: “Ồ, đây chẳng phải là ‘người anh cả’ một thời của Hoàng Diệu sao? Sao hôm nay lại có thời gian đến thăm tôi thế?”

Chữ “người anh cả” được Bạch Thần nhấn mạnh thật nặng nề và rõ ràng.

Hoàng Diệu không phải là một công ty quá lớn, nhưng cũng có vài nghệ sĩ hạng hai. Người nổi tiếng nhất trước đây là Du Hướng Bắc, nhưng giờ đây, vị trí ấy đã thuộc về Bạch Thần.

Bạch Thần không giống như Du Hướng Bắc. Anh ta tốt nghiệp trường lớp bài bản, có kiến thức chuyên môn vững vàng.

Hơn nữa, hợp đồng của Du Hướng Bắc khi ký chỉ có ba năm, còn Bạch Thần lại được ký hợp đồng dài hạn ngay từ đầu.

Chính vì vậy, khi công ty nhận thấy không thể giữ chân Du Hướng Bắc, họ không chỉ mặc nhiên để Bạch Thần dồn Du Hướng Bắc vào chân tường, mà còn góp phần đưa Bạch Thần lên vị trí hàng đầu bằng cách giẫm đạp lên Di Hướng Bắc.

Du Hướng Bắc đột nhiên mỉm cười, nhìn Bạch Thần nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cậu, bảo mọi người ra ngoài đi.”

Bạch Thần hơi ngạc nhiên, nhưng vì tò mò, anh ta vẫn cho người khác ra ngoài.

Khi cánh cửa đóng lại, ánh mắt Bạch Thần càng thêm chế giễu: “Nói đi, cậu muốn nói gì? Muốn cầu xin tôi nương tay tha cho một đường sống à? Cũng không phải là không thể. Quỳ xuống mà cầu xin tôi.”

Bạch Thần ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Còn gì thích thú hơn việc chế giễu một người từng đứng trên đỉnh cao giờ lại phải rơi xuống đáy vực?

Du Hướng Bắc cười rạng rỡ hơn.

Sắc mặt Bạch Thần lập tức tối sầm lại: “Cậu cười cái gì?”

Du Hướng Bắc xoay tay, khép cửa lại. Lưng anh dựa vào cửa, tay vô cùng nhanh nhẹn khóa trái lại.

Bạch Thần ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đường Đường, đứng canh cẩn thận.” Du Hướng Bắc dặn dò cô trợ lý bên cạnh rồi mỉm cười bước về phía Bạch Thần.

“Cậu…”

Bạch Thần chưa kịp nói hết câu thì đã ăn ngay một cú đấm từ Du Hướng Bắc. Anh nhanh tay chộp lấy cái giẻ lau trên bàn, nhét thẳng vào miệng Bạch Thần.

“Ư ư ư ư——” Bạch Thần chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ không rõ.

Khóe miệng Du Hướng Bắc vẫn nở nụ cười, vừa đánh vừa cười nói: “Cậu chẳng phải đã nói tôi bắt nạt cậu sao? Nếu tôi không bắt nạt cậu một chút, thật đúng là phụ lòng cái danh tiếng oan này!”

Đường Đường đã đứng sững người tại chỗ, không thốt nên lời.

Du Hướng Bắc rút cái giẻ lau ra, nhưng khi thấy Bạch Thần định hét lên, anh lập tức nhét lại vào miệng, đồng thời bẻ mạnh cánh tay của anh ta.

Cơn đau khiến mạch máu trên trán Bạch Thần nổi lên, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Lần này, Du Hướng Bắc lại rút cái giẻ ra, Bạch Thần vừa định kêu lên...

Du Hướng Bắc lại nhét giẻ vào miệng Bạch Thần và tiếp tục đánh.

Cứ thế lặp lại vài lần, đến khi Du Hướng Bắc tháo giẻ ra, Bạch Thần chỉ biết im lặng, miệng khép chặt, nức nở không dám kêu la nữa.

"Thế mới ngoan chứ." Du Hướng Bắc cười, ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng véo má Bạch Thần.

Đó là một hành động tưởng chừng như thân mật, nhưng lại khiến Bạch Thần sợ hãi co rúm cả người.

Đây đúng là ác quỷ!

Ác quỷ!

Du Hướng Bắc không quan tâm đến suy nghĩ trong lòng Bạch Thần, chỉ cười nhàn nhạt, như thể người vừa ra tay đánh không phải là anh.

Giọng anh nhẹ nhàng, thậm chí còn có phần dịu dàng: "Cậu thật sự nghĩ tôi không làm gì được cậu sao? Ngay từ lúc cậu tính toán để tôi đánh cậu, tôi đã biết là có camera giám sát rồi. Nhưng tôi vẫn đánh đấy."

Bạch Thần sững sờ, ngừng khóc, trong đầu cũng ngừng mắng chửi. Anh ta ngẩng đầu, trân trân nhìn Du Hướng Bắc, không hiểu chuyện gì.

Khóe môi Du Hướng Bắc khẽ nhếch, đôi mắt nai khẽ nheo lại. Vẻ ngoài ngây thơ, vô hại của anh bỗng nhiên mang theo một chút khí chất tà mị.