Nhìn Quỷ Mẫu điên cuồng, Đông Phương phu nhân chỉ cảm thấy tâm can phát lạnh. Mặc dù trong lòng đã sớm có linh cảm, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà hai chân thoát lực.
Cũng may mắn là có Dịch Thiếu Phong nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đến đỡ bà lại, nếu không, bà có lẽ đã sớm ngã quỵ.
Việc này cũng rất dễ hiểu, đổi lại thành ai biết nhi tử tưởng chừng đã chết mấy mươi năm về trước của bản thân, thì ra vẫn luôn bị một độc phụ nuôi dưỡng, nhận hết tra tấn ở ngay trước mắt mình, tâm tính cũng sẽ không nhịn được.
"Không..." Nghe người trong lòng trầm giọng lẩm bẩm, Thẩm Phiêu Tuyết liền thở dài trong lòng. Chỉ có thể vuốt vuốt lưng hắn.
Ở bên cạnh hắn suốt bao lâu qua, y làm sao có thể không nhìn ra được, hắn đối với mẫu thân của mình là có bao nhiêu kính sợ cùng khát vọng?
Thậm chí, ngay cả khi bị nàng ta xem như tế phẩm, nói hi sinh liền hi sinh, hắn cũng chưa từng hận bà ta.
Thế nhưng, trong chớp mắt, lại từ chính miệng nữ nhân đó biết được sự thật bà ta chính là người chia rẻ mẫu tử của hắn, để hắn nhận giặc làm mẹ bao nhiêu năm qua. Không cần nghĩ cũng biết được, tâm lý của hắn sẽ phải chịu đựng bao nhiêu xung kích.
Ở phương xa, nhìn xem phản ứng của Đông Phương phu nhân cùng Dịch Thuỷ Hàn, tâm trạng của Quỷ Mẫu phảng phất liền nhận được xoa dịu, vô cùng vui vẻ.
Bà mỉm cười, ý cười nhàn nhạt, ẩn chứa một chút thê lương. Tựa như một đóa hoa sớm nở tối tàn, một cái chớp mắt liền đã tan biến. Cuối cùng, chỉ còn lại một vệt hung ác cùng quyết tâm.
"Cả đời của ta, tâm nguyện lớn nhất liền là có thể phụ tá giáo chủ thống lĩnh Ma giáo, cùng ngài song túc song phi. Ngài là tâm của ta, cũng là mộng của ta. Nay, tâm đã chết, mộng đều tàn, ta cũng chẳng còn lý do gì để sống tiếp được nữa..."
"Chi bằng lúc chết, có thể kéo thêm vài người các ngươi đi làm đệm lưng, ha ha..."
Có thể nói, Quỷ Mẫu trở mặt quá mức nhanh chóng, gần như là khiến tất cả mọi người xung quanh không kịp phản ứng. Trong nháy mắt, chỉ thấy đan điền của của bà lại đột ngột bộc phát ra một cỗ khí tức cuồng bạo.
Linh lực như thác lớn, lúc này lại giống như đê vỡ, ầm ầm đảo loạn. Ngay tức khắc, bên trên thần hồn của Quỷ Mẫu liền hiện ra một tia rạn vỡ, bắt đầu lan ra bên ngoài.
Cùng lúc, linh lực tán loạn trực tiếp liền phá vỡ kỳ kinh bát mạch của Quỷ Mẫu. Chỉ thấy lúc này, da thịt của nàng đã giống như một quả bóng hơi, từ từ căng ra. Bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Nhưng dù đau đớn chết đi sống lại, trên mặt Quỷ Mẫu vẫn cứ giữ lại nụ cười ác độc đó, có chết cũng không hối hận.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, trong chớp mắt phát hiện ra mưu đồ của Quỷ Mẫu, Thẩm Dao Dao liền đã xuống tay, nhưng hết thảy vẫn là chậm một bước.
Mắt thấy bà lựa chọn tự bạo, muốn cùng Đông Phương phu nhân đồng quy vô tận, Thẩm Dao Dao liền không quản được nhiều nữa, lập tức ném đi trường kiếm, phóng tới bên người Dịch Thiếu Phong cùng Đông Phương phu nhân, đem hai người đẩy ra xa.
Thân thể ba người trong nháy mắt liền ngã xuống đất, ở trên mặt đất xoay tròn mấy vòng.
Mà cũng vào lúc này, thân thể của Quỷ Mẫu đã đạt tới cực hạn, nguyên thần trong nháy mắt liền nổ tung, vô số linh lực hóa thành hỏa hoa, bắn thẳng về bốn phương tám hướng, đem vô số tu sĩ cách xa ngàn trượng đều làm trọng thương.
"Ầm" Huyết vụ phóng lên tận trời, thân thể Quỷ Mẫu trong nháy mắt liền tan thành trăm ngàn vạn mảnh, không cách nào đếm xuể, ngay cả y phục cũng không thoát khỏi.
Linh khí tán loạn càng quét qua, tựa như hồng hoang mãnh thú buông xuống, trực tiếp đem cả tế đàn đều san bằng thành bình địa. Vô số trưởng lão cùng ma tu, đệ tử Thẩm gia không kịp phòng ngừa, đều bị linh lực cuồng bạo đánh gϊếŧ ở nơi này.
Dịch Thiếu Phong cùng Thẩm Dao Dao liên thủ dùng linh lực của bản thân tạo dựng lên một tầng kết giới bảo hộ ở trước người, khó khăn giúp Đông Phương phu nhân tránh khỏi dư ba của vụ nổ.
Cùng lúc đó, ở sát bên vách núi, Thẩm Phiêu Tuyết cũng đồng dạng đang chắn ở trước người Dịch Thủy Hàn, bảo hộ hắn.
Chỉ là, tình cảnh của hai người bọn y, so với Dịch Thiếu Phong cùng Thẩm Dao Dao thì lại càng hỏng bét hơn rất nhiều. Bởi vì Quỷ Mẫu tự bạo, lúc này, vách đá dưới chân đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bắt đầu nứt ra.
Mặt đất tựa như mạng nhện, từng chút một kéo về trước, thẳng hướng bờ vực dưới chân cả hai. Chưa đến ba hơi thời gian, ngay khi Thẩm Phiêu Tuyết vẫn chưa kịp phản ứng, đại địa đã tại chỗ phá toái.
Đất đá ầm ầm chấn động, hai chân không ngừng lún xuống, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không còn dư tâm đoái hoài đến linh khí phóng tới nữa, vội vã xoay người, níu lấy Dịch Thủy Hàn.
Thế nhưng, y quá chậm, thứ giữ được, cũng chỉ là một luồng hơi ấm lướt qua đầu ngón tay.
Dưới ánh mắt hốt hoảng của y, hắc ảnh của đối phương liền đã cùng với đất đá, rơi vào trong khoảng không. Giống với y, thời khắc này, hắn cũng đang vươn tay, tựa như muốn nắm lấy hơi ấm cuối cùng của sinh mạng.
Đầu ngón tay lướt qua nhau, để rồi buông xuôi cả một đời.
"Bạch ca ca!!!"
**Chương sau là đại kết cục rồi. Truyện này kết cục sẽ khác hơn so với những truyện khác của ta, còn khác ở chỗ nào mọi người cứ xem thì sẽ biết.