Dịch Thủy Hàn đến hơn nửa đêm mới trở về tiểu viện của Thẩm Phiêu Tuyết. Một phần là vì hành động khó hiểu của Đông Phương phu nhân, một phần lại là vì cùng Dịch Thiếu Phong uống rượu.
Mặc dù uống rất nhiều, nhưng thần trí của Dịch Thủy Hàn lại vô cùng tỉnh táo. Cho nên, thời khắc bước đến trước cửa cổng cũ nát của tiểu viện, hắn liền không khỏi nhíu mày.
Đổi lại thành thường ngày, Thẩm Phiêu Tuyết nhất định đã ngồi sẵn ở trước cửa chờ hắn trở về. Chỉ vừa mới nhìn thấy bóng dáng của hắn, liền đã vội vã chạy tới. Nhưng hôm nay, mọi thứ lại quá mức yên tĩnh. Vô cùng bất thường.
Theo bản năng, hắn liền tăng nhanh bước chân, đẩy cửa tiến vào.
Cửa phòng "kẽo kẹt" mở ra, bởi vì hai mắt không nhìn thấy, Dịch Thuỷ Hàn cũng không thể xác định Thẩm Phiêu Tuyết rốt cuộc là có ở trong phòng hay không. Chỉ có thể mở miệng nhẹ gọi :"Tuyết..."
Không có người trả lời. Nhưng lúc này, Dịch Thuỷ Hàn lại nắm bắt được âm thanh y phục cọ sát vào trên ván giường ở phía bên trái. Ngay sau đó, bộ pháp quen thuộc liền vang lên.
"Tuyết?" Lần này, âm thanh của Dịch Thủy Hàn liền đã mang theo mê mang. Nhất là khi người kia còn im lặng đến gần chính mình.
Dịch Thuỷ Hàn vươn tay, chầm chậm chạm vào một nhân ảnh thon gầy quen thuộc, trở tay liền đem y ôm vào lòng, nghi hoặc hỏi :"Ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe..."
Lời nói của Dịch Thuỷ Hàn đến tận đây liền im bặt mà dừng.
Người trong lòng từ đầu tới cuối đều chưa từng phản kháng, tùy ý để hắn ôm vào. Nhưng cuối cùng, lại không hiểu thấu cho hắn một đao...
Thẩm Phiêu Tuyết dùng hai tay đem Dịch Thuỷ Hàn đẩy ra. Lúc này, trên mặt y đã là một mảnh tĩnh mịch, không có nửa phần thần thái.
Lui lại về sau, bàn tay của y cũng nhẹ buông, lộ ra chuôi đao đang cắm vào trên ngực phải của Dịch Thuỷ Hàn.
Đây chỉ là một thanh tiểu đao rất nhỏ, nhưng dù vậy, vẫn ở trên ngực của Dịch Thuỷ Hàn cắm ra một cái lỗ máu. Lúc này vẫn còn đang ghim vào da thịt hắn, huyết tinh cũng theo đó bắt đầu loang ra ngoài.
Một đao này của y cũng không dùng bao nhiêu sức, trên cơ bản là không hề thương gân động cốt.
Thế nhưng, vết thương nhỏ như thế này, lại khiến Dịch Thuỷ Hàn đau đến nghẹt thở. Chỉ có thể lãnh thanh dò hỏi :"Vì cái gì..."
Dịch Thuỷ Hàn lùi về sau một bước, đem tiểu đao trước ngực gỡ ra, ném xuống đất.
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta?" Nghe thấy nghi vấn của Dịch Thuỷ Hàn, phảng phất nghe thấy được chuyện cười lớn nhất thế gian, Thẩm Phiêu Tuyết liền bậc cười, nhưng ý cười lại chưa từng đạt tới đáy mắt.
"Dịch Thủy Hàn, ngươi rốt cuộc còn muốn lừa ta đến bao giờ? Đã hai mươi năm rồi, ngươi chẳng lẽ là chưa từng hối hận, hay chí ít là cắn rứt lương tâm sao?"
Không thể nhìn thấy biểu lộ của Thẩm Phiêu Tuyết lúc này, nhưng Dịch Thuỷ Hàn vẫn bị lời chất vấn của y làm cho ngây người.
"Tuyết...ngươi nhớ?" Dịch Thuỷ Hàn cũng không biết, vì sao ngôn thoại của chính mình lúc này lại run rẩy đến vậy.
"Nhớ, ta đương nhiên là nhớ, nếu không ngươi thử nói xem?"
Cánh môi mấp máy, cổ họng như bị nhét đầy, Dịch Thuỷ Hàn không thể nói ra được một câu nửa chữ nào. Sự việc đến quá đột nhiên, làm hắn vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Thời khắc này, cũng không biết nên dùng lời gì đến nói với y.
"Tuyết...không phải như ngươi nghĩ...ta..."
"Đủ." Giơ tay chặn lại lời nói của Dịch Thuỷ Hàn, Thẩm Phiêu Tuyết liền lắc đầu, thần sắc như tro tàn :"Ngươi không cần nói gì cả."
Hiện tại, y đã không muốn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào phát ra từ trên người nam nhân này.
Năm đó bơ vơ đi trong tuyết lạnh, trèo đèo lội suối đi tìm đối phương, mang thai chín tháng mười ngày, ngạnh sinh sinh chịu đựng mổ bụng, một mình nuôi con, hai chân tàn tật không thể đi lại, cổ họng hư hại đau đớn tột cùng, còn bị hắt hủi, bỏ rơi, bị phản bội, cửa nát nhà tan, vạn tiễn xuyên tâm.
Đủ, đã rất đủ.
Bây giờ, trong thâm tâm y đã không còn gì ngoài cảm giác chán ghét đối với nam nhân này.
Rất muốn một đao kết liễu đối phương. Nhưng một khắc hạ thủ, lại vẫn cứ không nỡ gϊếŧ chết hắn.
Tình sâu, thù nặng, thật mệt mỏi.
"Hôm nay...ta và ngươi cắt đứt tại đây. Bạch ca ca đã chết, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không còn. Từ nay về sau đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi nữa."
Y muốn vì chính mình bước đi, cũng không phải cố gắng tiến về trước, theo đuổi bước chân của một người...
Lần sau gặp lại, y nhất định sẽ tự tay gϊếŧ chết hắn.
"Ta hận ngươi."
Thẩm Phiêu Tuyết đi rất dứt khoát, giống như không muốn nhìn thấy Dịch Thuỷ Hàn thêm một phút một giây nào nữa.
Y mở cửa rời khỏi, chỉ để lại một ngọn dạ phong cuốn vào phòng, thổi bay tà áo của nam nhân kia.
Dịch Thuỷ Hàn ngồi thẳng xuống đất, đuổi theo không được, nhưng không đuổi lại không cam lòng.
Người đã một lòng muốn đi, tựa như cá về biển, chim về trời, muốn níu giữ, chẳng khác nào người si nói mộng.
Huống hồ gì, y cũng không phải là thú vật vô tri. Giữ y lại, nhưng y không cam nguyện, thì lại có thể thế nào?
Nói cho y biết, hắn là bị Quỷ Mẫu ép buộc, vì bảo vệ y, cho nên mới đem y đuổi khỏi Ma giáo, đồng ý thành thân với nữ nhân khác?
Hay là nói với y, hắn kỳ thật rất muốn cùng y phiêu bạt chân trời. Những lời nữ nhân đó nói với y, đều là nàng ta tự mình biện ra, hòng ly gián tình cảm của bọn họ. Sự xuất hiện của nàng, không hề liên quan gì tới hắn?
Hoặc là kể cho y biết, vì cứu y, hắn đã đánh đổi những gì...
Nhưng như vậy, thật sự có ý nghĩa sao?
Hiểu lầm của y đối với hắn đã quá sâu. Hắn lại không giỏi ăn nói. Giải thích như thế nào, cũng đều triệt để vô dụng. Có khi, y còn cho rằng hắn đang dùng hoa ngôn xảo ngữ đến lừa gạt y.
Đổi lại thành hắn, hắn cũng sẽ không tin được trên đời lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy.
Chỉ có thể oán vận mệnh trêu người.
**Thật ra là nên oán ta...