Chương 42: Đào Vong.

Kể từ ngày hôm đó, Thẩm Phiêu Tuyết cũng thường xuyên mơ thấy rất nhiều chuyện xảy ra trước kia. Việc này, khiến Dịch Thuỷ Hàn nảy sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, sợ hãi y sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Lúc này, hai người bọn họ đã sắp rời khỏi Trung Châu, đi về Nam Lĩnh. Chỉ là, hôm nay cả hai lại gặp được một phiền phức lớn.

Có mai phục!

Một khắc tiếng mũi tên vạch phá hư không truyền vào tai, Dịch Thuỷ Hàn đã cấp tốc đem Thẩm Phiêu Tuyết kéo lại, để y trốn đến phía sau lưng mình.

Gậy trúc trong tay nhanh chóng bị ném ra, cùng mũi tên đang bay đến kia đυ.ng vào nhau, ngay lập tức liền bị mũi tên đó chẻ thành hai mảnh, "lạch cạch" rơi xuống đất. Nhưng cũng may mắn đem mũi tên cản lại được.

Mũi tên rớt xuống đất, nhưng Dịch Thuỷ Hàn cũng không dám thả lỏng. Bởi vì lúc này, vụt một tiếng, một tên hắc y nhân mặc chế phục của Ma giáo liền đã xuất hiện từ phía bên trái, bất ngờ dùng kiếm đâm thẳng về phía Thẩm Phiêu Tuyết đang đứng sau lưng hắn.

Không có vũ khí, Dịch Thuỷ Hàn cũng chỉ có thể hóa thủ thành trảo, trực tiếp bắt lấy lưỡi kiếm. Ma khí hùng hậu hóa thành một đầu hắc long, ngạnh sinh sinh đem kiếm của đối phương bóp nát thành từng mảnh. Nhưng đồng thời, tay phải của hắn cũng bị lưỡi kiếm cắt đến máu me bê bết.

Không để hai người bọn họ có thời gian hít thở, từ những tán cây xung quanh đã lập tức xuất hiện thêm mười mấy tên hắc y nhân nữa.

Một kẻ trong đó còn ném ra một thứ giống như ám khí, lấy tốc độ mắt thường không kịp theo dõi bay thẳng về phía sau ót của Dịch Thuỷ Hàn.

Theo bản năng, Thẩm Phiêu Tuyết liền lên tiếng nhắc nhở hắn :"Bạch ca ca, cẩn thận!"

Nghiêng đầu, dây che mắt bị kình khí cuốn bay phần phật. Lỗ tai khẽ động, xác định phương hướng của ám khí, bàn tay của Dịch Thuỷ Hàn đã lập tức như kìm sắt ghì chặt lấy vai của tên hắc y nhân bên trái. Đem gã giơ lên, chặn ở phía sau lưng, đồng thời lại đem Thẩm Phiêu Tuyết kéo sang một bên.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, tên hắc y nhân đó vẫn còn chưa kịp phản ứng thì "phụt" một tiếng, ám khí liền đã chuẩn xác không chút xê dịch ghim vào trong cổ gã.

Hắc y nhân trợn trắng mắt, yết hầu bị cắt đứt, ngay tức khắc liền tuyệt khí, bỏ mình.

Đúng lúc này, một luồng kình phong đã lập tức ập tới, khiến Thẩm Phiêu Tuyết không khỏi hoảng thần quay đầu nhìn lại.

Thì ra, nhân lúc sự chú ý của Dịch Thuỷ Hàn bị những hắc y nhân kia dời đi, thì một hắc y không biết đã dùng cách gì thần không biết quỷ không hay đi tới phía sau lưng Thẩm Phiêu Tuyết.

Thời khắc này, gã đang giơ cao một thanh đại đao dài hơn ba thước, từ từ phóng đại trong tầm mắt của y.

Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng linh cảm vẫn mách bảo cho Thẩm Phiêu Tuyết biết, nếu một đao này rơi xuống, y nhất định sẽ tươi sống bị chẻ ra làm hai.

Gần như trong nháy mắt, thân thể liền đã đi trước đầu óc làm ra phản ứng. Bàn tay y giơ lên, theo bản năng hướng về phía hắc y nhân vỗ ra một chưởng.

Nhìn thấy động tác này của y, trong mắt hắc y nhân liền lóe qua một tia khinh thường. Gã đương nhiên biết, y chỉ là một phàm nhân vô cùng bình thường mà thôi.

Cho nên, ngay cả phòng ngự cũng chẳng thèm làm, hắc y nhân liền đã giơ đại đao trong tay, một đường chém thẳng. Nhưng đợi khi lưỡi đao va vào trên bàn tay đơn bạc của đối phương, sắc mặt hắc y nhân liền không khỏi phát sinh biến hóa.

Vô biên linh khí bắt đầu hướng lưỡi đao chèn ép mà tới. Chưa tới nửa nhịp thở liền đã đem đại đao chấn thành tro bụi. Chưởng lực như thượng cổ mãnh thú, trực tiếp đánh thẳng lên trên người hắc y nhân. Khiến thân thể gã giống như diều đứt dây, bay ngược về sau.

Thời gian như ngưng đọng lại, dưới ánh mắt khó tin của những hắc y nhân khác. Thân thể của kẻ này liền chậm rãi phình to ra, tựa như quả bóng hơi, "bùm" một tiếng, huyết vụ liền văng đầy thiên địa, tan xương nát thịt.

Đừng nói người khác, lúc này, chính chủ - Thẩm Phiêu Tuyết cũng đều đang trố mắt nhìn một màn này. Lần đầu tiên gϊếŧ người, nhưng y đã không còn tâm tư bận tâm những thứ đó, chỉ ngu ngơ nhìn bàn tay vừa tung ra một chưởng của mình.

Mụ nội nó, mạnh như vậy!

Thời khắc này, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, không hiểu thấu chuyện gì đang xảy ra.

Thậm chí còn bắt đầu hoài nghi thân thể của mình có phải đã được người lén lút nạp Vip, hay là được buff, bật hack gì gì đó.

Thế nhưng, không để y nghĩ nhiều nữa, eo của y liền đã rơi vào trong vòng tay của một người. Nam nhân ghé vào bên hõm vai của y, thấp giọng nói một chữ : Đi. Liền đã lập tức đạp lên trên đất, thân thể nhẹ như xuân phong, nhanh chóng hướng về nơi xa bỏ chạy.

Lấy lại tinh thần, phát hiện bọn họ đã sắp sửa thoát khỏi tầm mắt bản thân. Đám hắc y nhân liền lập tức cho nhau một ánh mắt, thân ảnh lóe lên, nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này, Dịch Thuỷ Hàn đã mang theo Thẩm Phiêu Tuyết một đường đào vong. Máu tươi chảy ra từ bàn tay bị thương của hắn, lúc này cũng đã thấm ướt y phục y.

Rốt cuộc, cảm thấy như con ruồi chạy loạn khắp nơi như vậy cũng không phải là cách. Dịch Thuỷ Hàn lại đột ngột đặt Thẩm Phiêu Tuyết xuống, cấp tốc lấy ra một chiếc áo choàng đen khoác lên người y, nhanh chóng căn dặn.

"Ngươi lập tức chạy tới thành trì gần đây nhất đi. Ta đi đánh lạc hướng bọn họ, mục tiêu của bọn họ chính là ta."

"Ta sẽ tìm ngươi."

Biết rõ chính mình ở lại chỉ tổn gây thêm phiền toái cho hắn. Nên Thẩm Phiêu Tuyết cũng không có học theo thói não tàn : muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết của mấy nhân vật nữ chính trong các tác phẩm cẩu huyết.

"Ta biết. Ta chờ huynh." Đem mũ áo kéo cao, Thẩm Phiêu Tuyết liền gật đầu, lập tức chui vào rừng cây nhỏ bên cạnh.

Lúc này, Dịch Thuỷ Hàn mới an tâm, hướng về phương hướng còn lại chạy đi.

**Mặt A Hàn kiểu, thử đυ.ng vào vợ tao coi, tao xiên chết cđmm.

![](https://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1418645/markdown/11903772/1607068175980.jpg-original600webp?sign=0b9c36f398776c2b456be4b70d117ce9&t=60a5a680)