Cuối năm, nhà nhà người người đều ngập tràn trong không khí tưng bừng đón tết.
Thẩm Phiêu Tuyết ngồi trước bàn gỗ, bắt đầu kéo mì trường thọ. Thẩm Bất Nhiên thì được đặt trong chiếc nôi ở bên cạnh, đôi mắt tử sắc nhợt nhạt tựa như hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm động tác kéo mì của y.
Phát hiện tiểu bánh bao đang nhìn mình, Thẩm Phiêu Tuyết liền từ ái cười. Bàn tay dính đầy bột mì bóp lấy má phải của nó, để lại một vết bột thật lớn.
Lúc này, Thẩm Dao Dao cũng đang cặm cụi treo đèn l*иg đỏ lên trước cửa phủ. Sẵn tiện lại chỉ huy gia nhân dọn dẹp tuyết phủ trên đường đi.
Bóng đêm buông xuống, gia nhân trong phủ đều được Thẩm Phiêu Tuyết đặc xá cho quay về cùng gia đình đón tất niên.
Sau khi y nấu mì xong, Thẩm Dao Dao liền chủ động đem bốn bát mì đặt lên bàn ăn ở giữa sân lớn, tiện bề ngắm pháo hoa.
Nhưng hai huynh đệ cũng không có động đũa, mà là trước hết bồng theo Thẩm Bất Nhiên đi tới nội viện.
Giữa sân hoa trà rộng mở, chính là hai ngôi mộ được dọn sạch cỏ, quét sơn mới tinh.
Thẩm Dao Dao đẩy xe lăn của Thẩm Phiêu Tuyết đi tới. Tiếng bánh xe gỗ va vào trên đá lót đường, vang vọng giữa bóng đêm tĩnh mịch.
Xe lăn dừng lại trước mộ bia. Thẩm Phiêu Tuyết đem Thẩm Bất Nhiên giao cho Thẩm Dao Dao liền chống tay lên tay vịn, từ từ đứng lên.
"Ca ca, ngươi..."
Khoát tay, Thẩm Phiêu Tuyết liền run rẩy đứng dậy. Hai chân dù mềm như bông, nhưng đi lại vẫn còn tương đối thuận tiện.
Y tựa như đứa trẻ mới tập đi, chậm rì rì, xiu vẹo đi tới trước hai tấm mộ bia lạnh lẽo được ánh nến chiếu rọi kia, chậm rãi quỳ xuống.
Thẩm Phiêu Tuyết dập đầu, từ tận thâm tâm bái lạy, ánh mắt lướt qua dòng chữ khắc sâu trên bia mộ.
Phu Phụ Thẩm Vân Chi Mộ.
"Thẩm bá phụ, Thẩm bá mẫu, lại là ta, kẻ đã sống nhờ trong thân thể của nhi tử các ngài suốt mười chín năm qua đây. Không biết nơi cửu tuyền hai ngài có gặp được nhi tử của mình hay không, nhưng mong các ngài có thể thay ta hướng hắn nói một lời tạ ơn, còn có xin lỗi."
"Như lời đã hứa, ta đã giúp các ngài giữ gìn Thẩm gia cho đến lúc Dao Dao trưởng thành. Kỳ thực, trong lòng ta vẫn luôn xem hai ngài cùng Dao Dao thành thân nhân duy nhất của mình ở một nơi xa lạ thế này."
"Hài tử Dao Dao đang ôm trong tay, trên cơ bản tới nói cũng chính là huyết mạch của Thẩm gia, tôn tử của các ngài. Tên của nó là Thẩm Bất Nhiên, tự là Tư Niệm."
"Hôm nay, ta phải đi rồi. 19 năm, thứ cho ta được một lần ích kỉ."
"Nhưng các ngài đừng lo, dù trốn chạy, nhưng mỗi năm ta vẫn sẽ tìm cách trở về đốt nhang cho các ngài, kể các ngài nghe những thứ thú vị mà ta gặp được trên đường đi."
"Mong mọi người trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho Dao Dao, Tư Niệm, và cả Thẩm gia...của chúng ta."
Kính cẩn dập đầu ba cái thật vang, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Dao Dao, Thẩm Phiêu Tuyết liền đứng lên, ngồi trở về trên xe lăn.
"Ca ca, chúng ta quay về thôi."
Ôm tiểu Tư Niệm trong lòng, Thẩm Phiêu Tuyết liền chậm rãi quay về sân nhỏ trong gió đông lướt qua tai.
Trước mặt chậm rãi ngưng thực ra một bóng người, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ vừa mới ngẩng đầu, âm thanh của Thẩm Dao Dao liền đã vang lên trước tiên :"Lý Phong!"
"Ta đột ngột xuất hiện, không có dọa tới các ngươi đi?"
Thẩm Phiêu Tuyết cùng Thẩm Dao Dao đồng loạt lắc đầu. Sau đó, Thẩm Phiêu Tuyết lại xiu xiu vẹo vẹo ghi một dòng chữ lên trang giấy đang đặt trên đùi. Ra hiệu Thẩm Dao Dao truyền đạt giúp bản thân.
"Y nói ngươi tới rất đúng lúc, vừa hay liền cùng chúng ta dùng mì trường thọ đi." Thẩm Dao Dao cau mày đọc dòng chữ. Sau đó lại triều Dịch Thiếu Phong nói :"Ngươi tới giúp ta đẩy xe cho ca ca của ta đi, ta đi lấy bát đũa cho ngươi."
Nói xong, Thẩm Dao Dao liền đã chạy đi, mà Dịch Thiếu Phong cũng rất tự giác đi tới, giúp Thẩm Phiêu Tuyết đẩy xe về sân nhỏ.
Phương pháp ở chung của hai người này, khiến Thẩm Phiêu Tuyết không khỏi cảm thấy quái quái, nhưng lại không biết là quái ở đâu.
"Ngươi đừng lo, trước canh ba, hắn đảm bảo sẽ tới tìm ngươi."
Nghe Dịch Thiếu Phong nói, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ nhợt nhạt cười. Mặc dù không nói, nhưng trái tim đang hồi hộp kia cũng đã dần bình yên.
Xe lăn đẩy đến trước bàn ăn, Dịch Thiếu Phong cũng giúp đỡ mang chiếc nôi từ trong phòng ra, để Thẩm Phiêu Tuyết đặt Thẩm Bất Nhiên vào, dùng chăn bông đem nó quấn kĩ lại.
Lúc này, Thẩm Dao Dao cũng đã bưng thêm một bát mì ra. Nhìn năm bát mì bày xung quanh bàn tròn, mặc dù nghi hoặc nhưng Dịch Thiếu Phong cũng không có hỏi ra miệng.
Rất nhanh, lòng hiếu kỳ của hắn liền đã được giải đáp. Chỉ thấy, Thẩm Dao Dao cư nhiên lại theo trong từ đường đem bài vị của phu thê Thẩm Vân mang ra.
Thẩm Phiêu Tuyết tiếp nhận bài vị, cẩn thận đặt lên trên ghế ngồi.
Có chút không kìm nén được tò mò, Dịch Thiếu Phong liền khẽ dùng khuỷu tay huýt Thẩm Dao Dao :"Đây là?"
"Mỗi năm tất niên hoặc là ngày giỗ, tiết trung thu, tiết đoan ngọ, ca ca của ta đều sẽ mang bài vị của phụ mẫu đến cùng dùng bữa với huynh đệ bọn ta. Dù gì cũng chỉ có hai huynh đệ, không khỏi có phần đơn điệu."
Nói nói, Thẩm Dao Dao lại hướng về bài vị cười, chỉ chỉ Dịch Thiếu Phong :"Cha, nương, đây là bằng hữu tốt của ta, tên gọi Lý Phong. Hắn đã không ít lần giúp đỡ ta và ca ca. Nếu được, ta đều muốn để các ngươi nhận hắn làm nghĩa tử."
Mặc dù đối diện với chính mình chỉ là hai khối gỗ lạnh băng, nhưng Dịch Thiếu Phong không hiểu vì sao vẫn cảm thấy chột dạ.
Kỳ thực, hắn rất muốn bày tỏ, chính mình cũng không muốn làm nghĩa tử của bọn họ, mà là muốn trở thành tiểu tế ( con rể ) hơn.
Cũng không biết, nếu để bọn họ biết được hắn đối nhi tử của bọn họ "ôm rắp tâm không tốt", thì bọn họ có thể tức giận đến đội mồ sống lại hay không.
**Lịch đăng chương sẽ đổi thành 2 ngày 1c nha cả nhà.