Dịch Thiếu Phong cũng không chậm trễ, một đường thẳng hướng Lục Hợp Thành. Không lâu sau liền xuất hiện ở trước cửa phủ Thẩm gia.
Lúc này, Thẩm Dao Dao đang đi dạo trong hậu viện để tiêu thực. Vừa nhìn thấy hắn, Dịch Thiếu Phong liền đã mang theo ý cười hiện thân, bất thình lình xuất hiện sau lưng hắn, hù một tiếng.
"Lý Phong! Ngươi làm gì vậy!" Bị doạ đến giật nảy mình, Thẩm Dao Dao liền hoảng sợ che ngực. Đợi khi nhìn thấy Dịch Thiếu Phong, y mới tức giận mắng một tiếng :"Đừng có lần nào xuất hiện cũng vô thanh vô tức như vậy có được hay không? Sẽ doạ ra tâm bệnh đó."
"Được, được, lần sau sẽ không." Không chỉ không ngại ngùng, Dịch Thiếu Phong còn cười hì hì lấy lòng. Nhìn thế nào cũng có cảm giác chân chó.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Nghe hắn hỏi, Dịch Thiếu Phong liền "nga" một tiếng, mới nhớ tới mục đích của mình :"Ta tới tìm ca ca của ngươi a. Y có ở đây không?"
"Ca ca ta? Ngươi tìm y làm gì?" Thẩm Dao Dao nhướng mày, ngay lập tức liền tập trung cao độ.
Dịch Thiếu Phong há miệng, chưa kịp nói gì, thì thân ảnh của Thẩm Phiêu Tuyết liền đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Y giống như đã nghe hết đối thoại của bọn họ, cho nên chỉ nâng mắt, dùng ánh mắt hỏi Dịch Thiếu Phong : ngươi tìm ta?
"Đúng vậy." Gật đầu, thấy hai đôi mắt to tròn đều đang nhìn chằm chằm mình, Dịch Thiếu Phong liền nói tiếp :"Ta là thay Dịch...khụ khụ...Tả sứ tới truyền tin cho ngươi."
Tả sứ...
Ý hắn là Bạch ca ca?
Thẩm Phiêu Tuyết cứ cho rằng tâm của mình đã sớm nguội lạnh. Nhưng không ngờ, y sai rồi. Một khắc nghe thấy tên của đối phương, y vẫn như cũ hoan hỷ như vậy.
Cũng không cố ý treo khẩu vị của y, biết rõ y không tiện mở miệng nói chuyện, Dịch Thiếu Phong liền lập tức giải thích.
"Tả sứ muốn cùng ngươi bỏ trốn. Ngày hẹn chính là canh ba ngày tất niên. Hỏi ngươi có đồng ý cùng hắn bỏ trốn hay không?"
Vốn tưởng rằng Dịch Thuỷ Hàn sẽ nhắn nhủ điều gì. Đợi khi biết được hắn thế mà lại muốn cùng mình bỏ trốn. Không kịp phòng bị, Thẩm Phiêu Tuyết liền ngẩn ra.
Dịch Thuỷ Hàn, thế mà lại muốn dắt y bỏ trốn?
Rốt cuộc là thứ gì đã khiến hắn nảy sinh suy nghĩ như vậy? Không biết ở trong phim ảnh, những cặp đôi bỏ trốn cùng nhau đều không có kết quả tốt sao?
Nghĩ như vậy, Thẩm Phiêu Tuyết liền không chút do dự lắc đầu cự tuyệt.
Dịch Thiếu Phong :..................
Quả nhiên, không phải một đôi, không về cùng một nhà a. Cự tuyệt đều dứt khoát như vậy...
Vừa mới thuyết phục Dịch Thuỷ Hàn, lúc này, Dịch Thiếu Phong cũng không còn tâm tình đến khuyên nhủ Thẩm Phiêu Tuyết nữa. Hắn chỉ nhún vai, cho thấy cái nhìn của mình.
"Ngươi cứ suy nghĩ cho thật kĩ đi. Nếu thay đổi quyết định liền nói với Dao Dao, hắn sẽ chuyển lời cho ta."
Nói xong, thân ảnh của Dịch Thiếu Phong liền tan biến, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Lúc này, ở xa xôi Ma giáo, thông qua một chiếc kính hư ảo do thủy ngưng tụ mà thành, trôi nổi trên không khí. Liễu Ninh Anh liền đem hết một màn này thu vào trong mắt.
Hai mắt nàng đỏ lên, hằn lên từng sợi tơ máu, rõ ràng là đã nộ hỏa công tâm.
Nàng nhìn chòng chọc vào Thẩm Phiêu Tuyết dung mạo thường thường không có gì lạ, mặc một thân hồng y đang ngồi trên xe lăn kia. Răng ngà đều sắp cắn nát.
Rốt cuộc, không khống chế nổi nữa, nàng liền nâng tay, một chưởng đem hư ảnh đánh tan, hóa thành vô số hạt sương rơi trên đất.
"Tiện nhân không biết xấu hổ! Đồ lẳиɠ ɭơ, hạ tiện, kỹ nam..." Liễu Ninh Anh gần như là dùng hết những từ ngữ mắng chửi mà bản thân có thể nghĩ tới đều gán lên người Thẩm Phiêu Tuyết.
Dung nhan tinh xảo lúc này lại vặn vẹo đến méo mó, tựa như ác quỷ dưới địa ngục bò lên. Một bên phẫn nộ mắng chửi, một bên lại không ngừng dùng linh lực đập đánh lên trên những tán đại thụ xung quanh. Để lại từng mảnh hoang tàn.
"Một tên phàm nhân xấu xí, thế mà lại dám cùng bổn tiểu thư giành nam nhân! Ngươi tìm chết! Bổn tiểu thư sẽ để ngươi chết không toàn thây! A!!!"
Nàng mới là người xứng đôi với Hàn ca ca, mới là người ở bên cạnh hắn cả đời này!
-----------------------------
"Ca ca, ngươi xác thực không muốn ở bỏ trốn cùng hắn sao?"
Nghe Thẩm Dao Dao hỏi, Thẩm Phiêu Tuyết ngay lập tức liền chấp bút, ghi lên giấy một dòng chữ : Ừ, xác suất nguy hiểm quá lớn.
Thấy Thẩm Dao Dao hơi do dự, tựa hồ muốn nói lại thôi, Thẩm Phiêu Tuyết liền khiêu mi, chủ động hỏi thăm hắn : Đệ có gì muốn nói với ta sao?
"Vâng, ca ca." Thẩm Dao Dao gật đầu, một bên trêu chọc Thẩm Bất Nhiên đang nằm trong nôi, một bên lại sầu mi khổ kiểm nói :"Kỳ thực, ta là hy vọng ca ca cùng nam nhân đó bỏ đi."
"Vì sao? Đệ không phải rất ghét Bạch ca ca à?"
"Ta xác thực là rất ghét hắn. Thế nhưng, liên quan tới hạnh phúc của ngươi, chút ghen ghét đó thì có đáng là gì?" Cười khổ một tiếng, nhìn Thẩm Bất Nhiên đang tròn xoe mắt nhìn mình, Thẩm Dao Dao liền lắc đầu.
"Huống hồ gì hắn ta còn là phụ thân của Tư Niệm."
Thẩm Phiêu Tuyết rơi vào trầm mặc, trong lòng ngũ vị tạp trần. Lúc này, Thẩm Dao Dao đã vô cùng thành tâm nói tiếp :"Ca ca, ngươi hi sinh cho ta, cho Thẩm gia đã đủ nhiều rồi."
"Ngươi phải nhớ cho kĩ, ngoại trừ thân phận đại thiếu gia của Thẩm gia, kiêm chức ca ca của Thẩm Dao Dao ra, thì ngươi chính là Thẩm Phiêu Tuyết, chỉ thế mà thôi."
"Xem như ta xin ngươi, hãy nghĩ cho chính mình đi."