"Lang trung, ngươi mau xem giúp ta, vì sao chân của ta lại không thể cử động được?" Lang trung vừa bước vào, Thẩm Phiêu Tuyết liền đã không ngừng truy vấn.
Chân mày cau chặt, lang trung không dám trì hoãn đi tới. Lập tức mở miệng an ủi :"Xin đại thiếu gia trước bình tĩnh lại, ta sẽ lập tức chẩn đoán bệnh tình cho ngài."
"Chân của ngài hiện tại đã mất hết sức lực, nhưng còn có cảm giác sao?"
"Còn. Mặc dù không nhiều, nhưng chí ít là còn có cảm giác." Không chút lưu thủ véo lên bắp chân của mình một cái, Thẩm Phiêu Tuyết liền hồi đáp.
Nghe y nói, lang trung liền gật gù, vén chăn cùng ống quần của y lên, nói một tiếng thất lễ rồi.
Xem xét hai chân của Thẩm Phiêu Tuyết, một lúc sau, lão lang trung mới ngưng trọng nói.
"Chân của đại thiếu gia bởi vì lao lực quá độ, kèm theo ngâm ở trong tuyết quá lâu, nên hiện tại các cơ đều đã có dấu hiệu teo cứng. E rằng..."
"E rằng thế nào? Ngươi mau nói cho rõ a. Chẳng lẽ ta không thể đi lại được nữa sao?" Đối với tình trạng cơ thể của mình, Thẩm Phiêu Tuyết vẫn là không dám thả lỏng. Bởi vì y rất sợ chết a! Tàn phế lại càng không muốn.
Nhìn thấy thần sắc gấp rút trên mặt y, sợ y vì quá kích động mà ảnh hưởng tới thân thể, lang trung liền vội vã bổ sung :"Mọi chuyện cũng không có tồi tệ như đại công tử nghĩ đâu."
"Mặc dù về sau ngài xác thực sẽ đi lại không tiện, không thể chạy nhảy như người bình thường. Nhưng chỉ cần cố gắng tập luyện, thì không tới ba năm liền sẽ có thể hồi phục lại như lúc ban đầu."
"Về phần bây giờ...E là phải ủy khuất ngài ít vận động một chút để điều dưỡng..."
"Ngươi nói cũng thật dễ nghe a. Ngay cả đi lại bình thường cũng phải phí nhiều sức lực như vậy, ca ca của ta làm sao lại chịu đựng được kia chứ!!?" Thẩm Dao Dao ngay lập tức liền nổi đóa.
Thấy bộ dạng như muốn đánh người của hắn, Thẩm Phiêu Tuyết liền thở dài lên tiếng, lắc đầu ảo não :"Được rồi. Chỉ cần còn có cơ hội hồi phục là được rồi."
Gắng gượng thành một nụ cười nhợt nhạt. Bỗng dưng, Thẩm Phiêu Tuyết lại chợt biến sắc, che miệng ho khan không ngừng.
Thẩm Dao Dao lập tức chạy tới giúp y thuận khí. Lần này, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không cứng miệng.
Chỉ là, đến khi ngừng ho, nhìn vào lòng bàn tay của mình, hai mắt Thẩm Phiêu Tuyết liền chậm rãi mở lớn.
Bởi vì lúc này, trong lòng bàn tay của y, cư nhiên đều là máu, nhiễm đỏ một mảnh.
Trong mắt xuất hiện mê mang, Thẩm Phiêu Tuyết liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Dao Dao.
Y đâu biết, thời khắc này không chỉ là tay, mà cả miệng của y cũng đều đã dính đầy tiên huyết. Tức khắc liền dọa Thẩm Dao Dao sợ hãi đến ngây người.
"Khục...ta..." Cổ họng có cảm giác bỏng rát như bị xát ớt, Thẩm Phiêu Tuyết rất muốn nói chuyện, nhưng âm thanh lại không thể phát ra mảy may.
Lúc này, lão lang trung đã vội vàng khuyên can :"Đại thiếu gia đừng nói chuyện."
"Nếu ta đoán không lầm, thì cổ họng của ngài cũng đã bởi vì nhiễm lạnh mà chịu phải tổn thương rồi. Trước tận lực đừng phát ra âm thanh, kẻo lại ảnh hưởng nghiêm trọng hơn."
Lang trung đều đã nói như vậy, Thẩm Phiêu Tuyết cũng liền không cố mở miệng nói chuyện nữa.
Lúc này, lão lang trung mới đi tới, bảo y há miệng ra. Sau đó liền cẩn thận quan sát, đồng thời lại nghiêm túc chạm vào từng ***** ** xung quanh cổ, hỏi y có đau hay không. Đau liền gật đầu, nếu không liền lắc đầu.
Rốt cuộc, sau một hồi quan sát, lang trung mới đưa ra kết luận chính xác :"Cổ họng của đại thiếu gia tổn thương còn nghiêm trọng hơn ta đã tưởng."
"Không có cách nào có thể phục hồi được. Chỉ có thể ít dùng đến thanh quản một chút. Bởi vì chỉ cần nói chuyện quá nhiều, ngài liền sẽ giống như bây giờ, trực tiếp ho ra máu."
"Không những thế, mỗi lần ho như vậy sẽ chỉ khiến tình trạng của ngài ấy càng thêm tồi tệ, triệt để biến thành một người câm."
Bầu không khí có phần nặng nề. Mang theo u sầu tiễn lang trung ra về, Thẩm Dao Dao mới xụ mặt ngồi xuống bên giường Thẩm Phiêu Tuyết.
"Ca ca, ngươi vì sao lại bị như vậy a? Hành lý cùng ngựa của ngươi đâu? Không lẽ là nửa đường gặp phải tặc phỉ?" Đối với việc Thẩm Phiêu Tuyết vì sao lại một thân một mình trở về, Thẩm Dao Dao xác thực là nghĩ mãi vẫn không ra.
Nghe hắn nhắc tới chuyện này, tâm trạng vốn đã như thái sơn áp đỉnh của Thẩm Phiêu Tuyết liền càng thêm trầm trọng.
Y không nói một lời nằm trở về, dùng chăn phủ kín người, rõ ràng là không muốn cùng hắn bàn luận chuyện này.
Nhìn Thẩm Phiêu Tuyết như vậy, so với tò mò, Thẩm Dao Dao lại càng đau lòng nhiều hơn. Hắn thở dài một hơi, cũng không cưỡng cầu, chậm rãi lui khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng cửa gỗ khép lại. Bên dưới lớp chăn, đôi mắt to tròn của Thẩm Phiêu Tuyết cũng chậm rãi khép lại.
Một dòng lệ dọc theo khóe mắt rơi vào trên gối đầu.
Bàn tay y siết chặt lấy đôi chân đã cứng ngắc như tảng đá của mình. Ngay cả chuyện gào khóc, la hét để phát tiết u uất, thời khắc này, y cũng không thể làm được nữa.
Y biết hắn nhất định là có nỗi khổ.
Sự lạnh lùng của hắn có thể doạ sợ y, nhưng đôi mắt của hắn, lại vĩnh viễn không gạt được y.
Nhu tình mật ý trong đó, không có khả năng đều là ngụy tạo mà thành.
Chỉ là, hy sinh giọng nói, hy sinh luôn cả đôi chân của mình...
Y tự đặt tay lên tâm mà hỏi, thật sự đáng sao?