Chương 20: Nhìn Trộm.

Dịch Thuỷ Hàn nâng mắt nhìn Quỷ Mẫu. Mặc dù vẫn lạnh bạc không thay đổi, nhưng không hiểu vì sao lại khiến Quỷ Mẫu cảm thấy chột dạ.

Ngay khi bà chuẩn bị quát mắng lại lần nữa, hắn liền đã nâng ly rượu, ngửa đầu uống cạn. Sau đó còn nghiêng ly, chứng tỏ cho bà thấy là không còn sót lại giọt nào.

Hắn rũ mắt, thản nhiên đem ly rượu quăng ngã. Theo rượu cay buốt lướt qua phế phủ, lý trí của hắn cũng từng chút một bị xâm lấn. Không có giãy giụa, cũng chưa từng nhíu mày một cái.

Đồng tử của hắn chậm rãi tan rã, mất đi tiêu cự, tựa như một con rối vô tri vô giác.

"Ngươi ra đây đi."

Được Quỷ Mẫu cho phép, Liễu Ninh Anh liền dè dặt từ phía sau thiên điện đi ra. Khi nhìn thấy Dịch Thuỷ Hàn, trạng thái của nàng cũng có chút thấp thỏm không yên.

Lúc này, thần thái như thường, Quỷ Mẫu liền phất tay, đạo :"Được rồi, trời đã tối, hai người các ngươi quay về nghỉ ngơi đi."

Dịch Thuỷ Hàn đứng dậy, chắp tay lui ra ngoài, thuận tiện cũng nắm lấy tay Liễu Ninh Anh, kéo nàng cùng đi.

Lúc này, trước mặt của hắn là một loại giả tượng rằng Quỷ Mẫu đã chấp nhận việc hắn cùng Thẩm Phiêu Tuyết ở bên nhau. Người mà hắn đang nắm tay cũng không phải ai khác, chính là y.

Nhìn bóng lưng cao lớn đang đi bên cạnh mình, tâm Liễu Ninh Anh liền đập rộn lên. Lần đầu tiên được hắn dắt tay, nàng có thể nói là vui sướиɠ tràn trề, chìm trong cảm giác hạnh phúc.

-------------------------

Lúc này, ở một góc hẻo lánh trong Ma cung, Thẩm Phiêu Tuyết đang ngồi gặm nhấm lương khô mà bản thân mang tới.

Bánh gạo vừa khô vừa cứng, ăn vào có cảm giác như đang nhai một khúc gỗ, một chút khẩu vị cũng không có.

Nhưng bởi vì e ngại thân phận bại lộ, không tiện xuống trù phòng, nên Thẩm Phiêu Tuyết cũng chỉ có thể làm vậy. Dù gì lúc còn ở thảo nguyên, ngày nào y cũng là ăn thứ này mà sống.

Thời tiết rất lạnh, bởi vì hành trang không nhiều, nên Thẩm Phiêu Tuyết cũng chỉ có thể rúc ở trong chăn, ngồi ở trên giường, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Y đang đợi một người...

Chỉ là, rất lâu rất lâu, người mà y chờ đợi, vẫn chưa từng xuất hiện.

Một bóng đen hằn lên trên cửa vào, ngay tức khắc liền khiến ánh mắt Thẩm Phiêu Tuyết sáng lên. Chỉ là, ba chữ "Bạch ca ca" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, liền đã bị y nuốt ngược trở về.

Bởi vì người đến là mặc một bộ hắc sắc chế phục, cũng không phải là hắn.

"Ngươi tới đây có việc gì sao?" Mắt to chớp động, Thẩm Phiêu Tuyết liền đạm thanh hỏi.

Nhìn thần sắc thất vọng vẫn còn vương trên mặt Thẩm Phiêu Tuyết, Dịch Thiếu Phong ngay lập tức liền đoán được y nhất định là đang đợi nam nhân kia.

Vì vậy, đắn đo một chút, hắn liền có chút không đành lòng mà thở dài :"Ngươi không cần đợi nữa đâu."

"Sao ngươi lại nói vậy?" Nghi hoặc nâng mắt, Thẩm Phiêu Tuyết tiếp tục truy hỏi :"Chẳng lẽ ngươi biết được gì đó rồi sao?"

Đối diện với đôi mắt to tròn, cùng Thẩm Dao Dao giống nhau như đúc của y. Dịch Thiếu Phong không hiểu vì sao lại không nói được thành lời. Chần chừ một lát, rốt cuộc chỉ có thể lắc đầu nói.

"Chuyện này...một lời khó nói hết, ngươi vẫn là tự đi nhìn đi."

Cũng không đợi Thẩm Phiêu Tuyết bày tỏ ý kiến, Dịch Thiếu Phong liền đã tiến tới, lôi kéo y xé rách hư không rời đi. Lặng yên không một tiếng động lẻn vào trong một tòa cung điện kim bích huy hoàng.

Cả hai dừng lại trên mái nhà. Đã xem qua tiểu thuyết kiếm hiệp, nên Thẩm Phiêu Tuyết cũng không khó lý giải ý tưởng của Dịch Thiếu Phong.

Đây là muốn y nhìn trộm sao?

Cũng không để y đoán già đoán non, Dịch Thiếu Phong đã đem một miếng ngói trên mái nhà gỡ ra. Ra hiệu y nhìn xuống phía dưới.

Lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết không hiểu vì sao lại thoáng do dự. Nhưng rốt cuộc, y vẫn là cắn răng nhìn vào trong.

Ánh vào mắt y là một gian phòng trang trí lộng lẫy, tinh tế, bày một đám hoa hoa cỏ cỏ, không khó đoán được chủ nhân của gian phòng là một nữ tử.

Hồ nghi liếc nhìn Dịch Thiếu Phong một cái, Thẩm Phiêu Tuyết liền âm thầm bĩu môi. Nửa đêm nửa hôm đi nhìn trộm khuê phòng của nữ tử nhà người ta làm gì, hắn là biếи ŧɦái sao?

Thế nhưng, khi dư quang rơi vào phía sau mành che giăng ở trước giường lớn, con ngươi của y ngay lập tức liền thít chặt, hô hấp trì trệ.

Mặc dù mọi thứ đều mông lung mơ hồ, nhưng Thẩm Phiêu Tuyết vẫn có thể trong tích tắc nhận ra nam nhân đó.

Lúc này, hắn đang dang tay để nữ tử y nhìn thấy hôm đó hầu hạ thay y phục. Nữ tử yếu đuối nép ở bên người hắn, vươn tay đem ngoại y cởi xuống, đặt đến trên móc treo.

Nữ tử giống như lại dè dặt nói gì, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, nên Thẩm Phiêu Tuyết cũng không tài nào nghe thấy được.

"Nàng nói cái gì?"

Nhìn quanh, chỉ có bản thân cùng y đang ở đây. Dịch Thiếu Phong liền biết rằng y đang hỏi mình :"Cái đó...nàng nói...Hàn ca ca, cũng đã không còn sớm, chúng ta cũng nên đi nghỉ rồi..."

Nói tới đây, ánh mắt Dịch Thiếu Phong liền khẽ liếc nhìn Thẩm Phiêu Tuyết. Nhưng chợt phát hiện y vẫn còn đang nhìn chằm chằm động tĩnh ở trong phòng.

Lúc này, Dịch Thuỷ Hàn cũng đã cất bước đi tới bên giường.

Nữ tử xoay lưng nhìn hắn một chút, cũng đem trâm cài tóc tháo xuống, khiến mái tóc buông xõa ra. Thân người yểu điệu nối bước hắn, bò lên trên giường.

Đối với những việc xảy ra tiếp theo, Thẩm Phiêu Tuyết không muốn đoán, cũng chẳng muốn nhìn. Y đem mảnh ngói đặt trở về, âm thanh không chút phập phồng nói :"Chúng ta về thôi."

Vốn dĩ, Dịch Thiếu Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngăn cản Thẩm Phiêu Tuyết đang nổi điên. Thế nhưng, thái độ bình tĩnh đến quá phận này của y, lại khiến hắn sửng sốt trong giây lát.

"Cứ như vậy liền đi? Ngươi không tức giận sao?"