Chương 10: Không Từ Mà Biệt.

Nhìn xem hắc ảnh, sắc mặt Dịch Thuỷ Hàn liền hơi trầm xuống. Không mặn không nhạt hồi đáp :"Không phiền ngươi quan tâm."

"Ha, ta đương nhiên sẽ không rảnh rỗi đi quản chuyện của ngươi. Chỉ là...ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là mỹ nhân xinh đẹp dường nào mới có thể khiến Tả sứ của Ma giáo ta quên mất đường về a."

Cười một tiếng quái dị, hắc ảnh liền bất chợt vươn tay về phía giường ngủ, muốn đem mành giường xốc lên.

Khoảng cách quá xa, biết rõ sẽ không chặn kịp. Dịch Thuỷ Hàn liền theo bản năng ném U Minh ra, lưỡi kiếm sắc bén thành công chặn lại quỷ thủ của hắc ảnh, cắm sâu vào trên vách giường.

Hắc ảnh lùi về sau vài bước, cánh tay đã sớm thu về. Lúc này, Dịch Thuỷ Hàn cũng đã chặn ở trước giường gỗ, giơ tay đem U Minh từ trên vách giường rút ra.

Đối với thái độ cường ngạnh của Dịch Thuỷ Hàn, hắc ảnh cũng không để tâm. Trái lại, còn không chút kiêng nể cười phá lên :"Ha ha, thú vị, đúng là đủ thú vị a."

"Tả sứ yêu kiếm như mạng, hôm nay lại vì một người mà đem kiếm ném khỏi tay. Đúng là hiếm lạ mà."

Phát giác ánh mắt của hắc ảnh lại nhìn về phía giường gỗ, giống như muốn xuyên qua mành giường nhìn thấu người bên trong. Dịch Thuỷ Hàn liền lạnh mặt chặn lại tầm mắt của hắn.

Thấy vậy, hắc ảnh liền nhún vai, dùng giọng điệu thỏa hiệp nói :"Được rồi, không nhìn liền không nhìn. Chỉ là, hôm nay ta đến đây là để thông báo cho ngươi một tin tức xấu."

"Ngươi mất tích một tháng, Quỷ Mẫu đã chuẩn bị phái người ra ngoài tìm ngươi rồi. Ngươi cũng biết tính cách của bà ta rồi đấy, nếu để bà ta nhìn thấy kẻ này...thì chuyện gì sẽ xảy ra, không cần ta nói đi?"

Nghe hắc ảnh nói, Dịch Thuỷ Hàn liền trầm mặc. Ánh mắt khẽ chuyển đến thân ảnh mơ hồ đang nằm trên giường.

Rốt cuộc, một tiếng thở dài thật nhẹ liền vang lên. Dịch Thuỷ Hàn cúi người đem Mao Cầu vẫn còn mơ màng ngủ ôm lên, lạnh giọng nói với hắc ảnh :"Đi thôi."

Biết rõ vì bản thân ở đây, nên nam nhân mới cẩn thận tới mức không dám từ biệt người trong lòng. Nên hắc ảnh cũng không nói gì nhiều, cùng Dịch Thuỷ Hàn biến mất khỏi đây.

-----------------------------

Sáng hôm sau, Thẩm Phiêu Tuyết cũng chậm rãi tỉnh lại. Theo bản năng, y liền đưa tay xoa xoa ngực mình, nhưng ngoài ý liệu không chạm tới một nắm lông xù xù như thường ngày.

Ngay tức khắc, y liền mở bừng mắt, từ trên giường ngồi bật dậy, đem mành che cuốn lên.

"Bạch ca ca! Mao Cầu!"

Tĩnh mịch.

Gian phòng lạnh băng, phảng phất chỉ còn lại một vật sống duy nhất chính là y.

Thẩm Phiêu Tuyết sững sờ nhìn bốn bức tường trống rỗng, nhất thời có chút không thích ứng. Y lập tức ngồi dậy, đem y phục mặc vào, nhanh chóng đẩy mở cửa phòng.

Vừa vặn bắt gặp một tên nô bộc đi ngang qua. Không chút chần chừ, y liền bắt lấy cổ tay gã :"Vị tiểu ca này, ngươi có nhìn thấy người ở cùng phòng với ta hay không?"

"Không thấy, không thấy." Kẻ này bị hù đến giật nảy mình, ngay lập tức liền xua tay.

Lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết mới bỏ tay gã ra. Đầu óc có hơi trì trệ.

Rõ ràng tối qua vẫn còn ở đây mà. Vì sao lại không từ mà biệt, ngay cả một chút động tĩnh cũng không để lại...

Mặc dù tâm sự nặng nề, nhưng Thẩm Phiêu Tuyết vẫn là trả phòng, cưỡi ngựa quay về Lục Hợp Thành.

Lục Hợp Thành là một thành trấn xa xôi ngoài biên giới. Thẩm gia ở nơi này cũng có thể xem như là thế lực hàng đầu.

Thẩm phủ nằm ở đông bắc thành, quy mô không lớn không nhỏ. So với những gia tộc lâu đời khác, thì Thẩm gia lại lộ ra vô cùng vắng lạnh. Bởi vì cả gia tộc, chỉ còn lại hai người Thẩm Phiêu Tuyết cùng Thẩm Dao Dao.

Thẩm Dao Dao là đệ đệ ruột của y, năm nay mười bảy tuổi. Giống với cái tên, tính cách của hắn cũng vô cùng phóng khoáng, sáng sủa.

( Dao Dao có nghĩa là ngời ngời, chói lóa.)

Bởi vì giống mẫu thân nhiều hơn, nên dung mạo của Thẩm Dao Dao ít nhiều cũng tuấn mỹ hơn Thẩm Phiêu Tuyết.

Mặc vào một bộ cẩm phục huyền sắc, khí chất của quý công tử cũng dễ dàng đem y treo lên đánh.

Nhưng quan trọng nhất chính là, không giống với Thẩm Phiêu Tuyết là phế linh căn, cả đời không thể tu tiên. Thẩm Dao Dao lại là một thiên tài song linh căn, hơn nữa còn sắp sửa độ kiếp Trúc Cơ!

Cho nên, có thể nói, tất cả tài nguyên của Thẩm gia, đều được Thẩm Phiêu Tuyết dồn hết lên người Thẩm Dao Dao để bồi dưỡng hắn.

Đã mấy tháng không quay về Thẩm phủ. Vừa bước vào, Thẩm Phiêu Tuyết liền đã đối diện với gương mặt thanh tú, tràn đầy sầu bi của Thẩm Dao Dao.

Thấy y bước vào, Thẩm Dao Dao liền hơi ngây ra. Sau đó mới tựa như một làn gió ôm chầm lấy y :"Ca ca, thời gian này ngươi đi đâu? Vì sao thương đội đều mất liên lạc rồi? Sao ngươi không gửi thư cho ta?"

Một đống câu hỏi tới tấp ập tới, Thẩm Phiêu Tuyết cũng bị Thẩm Dao Dao siết tới không thở nổi. Bởi vì rất bi ai chính là...

Đệ đệ của y, lại cao hơn y một cái đầu!

"Khụ...buông ra...Đệ muốn mưu sát ta để đoạt gia sản à..."

Tỉnh táo lại, Thẩm Dao Dao liền lập tức buông y ra. Lúc này, cũng không chấp nhất hắn, y liền nói :"Ta cũng không phải là không muốn về, nói chung là...đã xảy ra rất nhiều chuyện."

"Thương đội của chúng ta bị người tập kích, người đều chết cả rồi, ta là may mắn trốn thoát một kiếp."

Chung quy cũng không thể nói ca ca ngươi ra ngoài một chuyến liền bị người bạo cúc đi?

"Cái gì? Có người tập kích ngươi?" Thẩm Dao Dao ngay lập tức liền nâng giọng, song đồng dần dần bị lửa giận chiếm cứ :"Là kẻ nào?"

"Ta cũng không biết nữa, có thể là Lý gia, Triệu gia gì đó..."

"Ta đi tìm bọn họ." Bắt lấy trường thương đặt bên cạnh, Thẩm Dao Dao liền đầy mặt sát khí nói.

"Khoan đã, ngươi đi đâu?"

"Ta đi tìm bọn họ tính sổ."

Thẩm Phiêu Tuyết bắt lấy tay hắn, lớn tiếng ngăn cản :"Ngươi ngốc sao? Không có chứng cứ, bọn họ sẽ không nhận tội."

"Không nhận tội thì đánh đến bọn họ nhận tội. Dám ức hϊếp ngươi, bọn họ là xem Thẩm gia chúng ta không có người có đúng không?" Không bị y thuyết phục, Thẩm Dao Dao vẫn tràn đầy lăng lệ nói.

Bỗng dưng, ngay khi Thẩm Phiêu Tuyết chuẩn bị nói thêm gì đó, thì y lại bất chợt lảo đảo một cái. Khiến Thẩm Dao Dao lập tức hoảng thần :"Ca ca, ngươi làm sao vậy?!!"

"Không biết..." Đầu óc mê mang, dưới ánh mắt lo sợ của Thẩm Dao Dao, Thẩm Phiêu Tuyết liền trực tiếp ngất đi.

"Ca ca!"

**Chúc mừng mọi người, bắt đầu từ chương này, chúng ta sẽ bắt đầu ăn thủy tinh! Càng về sau, thủy tinh sẽ càng thêm sắc bén, xin cẩn thận!