Chương 1: Bạch Ca Ca.

**Cấm KY, nhắc tới bất kỳ thứ gì ( nhân vật, tình tiết,...) của tác phẩm ( truyện, phim,...) khác vào trong truyện này.

-----------------------------

Y sinh ra vào ngày lập đông, tuyết bay khắp thiên địa. Nên liền gọi là Phiêu Tuyết.

Ở thế giới trước kia, y là một côi nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đã lớn lên trong côi nhi viện.

Lúc sắp sửa thi đỗ đại học, chính thức trở thành một công dân tốt cho đất nước thì y lại bất ngờ bị một chậu hoa rơi trúng đầu, sau đó liền xuyên không.

Xuyên thành nam chính ngưu bức hống hống hay nhân vật phản diện quát tháo phong vân thì cũng thôi đi.

Y cư nhiên lại biến thành một đứa trẻ sơ sinh vừa bị lạc mất phụ mẫu không lâu.

Trở thành côi nhi x2.

Tính đến hiện tại, y cũng đã xuyên đến thế giới này được 7 năm. Mà khối thân thể này cũng vừa tròn 7 tuổi.

Nơi y đang sống là một tiểu thôn xóm sâu trong hoang sơn dã lĩnh. Người ở nơi đây cũng vô cùng thiện tâm, cho nên, cuộc sống của y cũng xem như thanh nhàn. Ăn cơm của trăm họ mà sống.

Chỉ là, Thẩm Phiêu Tuyết biết, đây cũng chỉ là mộng ảo tốt đẹp mà y cố dệt ra thôi. Bởi vì thế giới mà y xuyên tới này, cũng không phải là động thiên phúc địa gì. Mà là chân chính dị giới.

Có đôi khi, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên, liền sẽ có thể bắt gặp phi kiếm sượt qua đỉnh đầu.

Trong lúc nhàm chán, y cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ, không biết bao giờ bản thân sẽ vì "lạc đạn" mà chết.

Phải biết, trong tiểu thuyết có nói, tu tiên giả đánh nhau, mức độ ảnh hưởng cũng không thể dễ dàng dùng "dặm" đến đo lường.

Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết cũng là loại thuyết pháp này.

Hôm nay, Thẩm Phiêu Tuyết vẫn như mọi hôm cắn lấy ngọn cỏ, hí hửng đi chăn cừu. Chỉ là, lúc đi ngang qua rừng cây nhỏ bên cạnh thảo nguyên, bước chân của y vẫn là không khỏi dừng lại.

Bởi vì xuyên qua cây cối um tùm, y cũng tinh tế bắt gặp một góc áo màu trắng đang lộ ra ngoài.

Mang theo tò mò, y liền nhẹ nhàng tiếp cận chỗ góc cây đó. Đầu óc xoay chuyển, bắt đầu ảo tưởng đến muôn vàn khả năng.

Có thể hay không chủ nhân của vạt áo này là một mỹ nhân đang bị người truy sát, chịu trọng thương, không thể không trốn đến nơi này, sau đó bất tỉnh?

Kia, có phải hay không chỉ cần y mang nàng về, chăm sóc chu đáo, nàng liền sẽ lấy thân báo đáp các loại?

Chỉ là, đợi khi thấy được chủ nhân của vạt áo này, mộng tưởng của Thẩm Phiêu Tuyết liền băng diệt.

Không vì cái gì, chỉ vì kẻ này là một cái nam nhân, còn báo đáp cái rắm!

Thế nhưng, mặc dù thất vọng, Thẩm Phiêu Tuyết vẫn không thể không thừa nhận một chuyện. Dung mạo của nam nhân này xác thực có thể gánh nổi hai chữ "mỹ nhân".

Tóc đen tùy ý buông xõa, một thân bạch y bị huyết tinh nhuốm đẫm. Khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, làn da có chút tái nhợt do mất máu nhiều. Giữa trán là một ấn ký đỏ tươi. Mày kiếm sắc bén như đao tước, bên dưới là một đôi ưng nhãn tràn ngập lệ khí...

Không đúng! Nam nhân này không phải đang ngất xỉu sao?

Quả nhiên, đợi khi sửng sốt bừng tỉnh, Thẩm Phiêu Tuyết mới phát hiện, nam nhân vốn nhắm chặt mắt kia không biết đã mở mắt từ bao giờ. Đang lạnh lùng đánh giá y.

Hắn đưa tay, muốn cầm lấy trường kiếm đặt bên cạnh. Chỉ là nửa đường lại động đến thương thế, khiến hắn đau đớn nhíu mày, không thể chạm đến trường kiếm.

Thấy vậy, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không bớt căng thẳng chút nào. Bởi vì y biết rõ, nam nhân trước mặt này rõ ràng chính là tu tiên giả trong truyền thuyết!

Mặc dù hiện tại hắn người mang thương thế. Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Một tu tiên giả như hắn, muốn gϊếŧ một phàm nhân như y, e rằng cũng sẽ không có bao nhiêu độ khó.

Vì vậy, Thẩm Phiêu Tuyết liền lập tức giải thích :"Vị ca ca này, ta tuyệt đối là không có ác ý, ngươi không cần đại kinh tiểu quái."

"Cút!" Nam nhân tựa như một đầu dã lang bị xâm phạm lãnh địa, nhe răng quát.

"Tốt, tốt, ta cút."

Thẩm Phiêu Tuyết ngay tức khắc liền chạy.

Chỉ là, nửa canh giờ sau, dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người của nam nhân. Y lại lần nữa quay trở lại. Trong tay còn cầm theo vài cái bánh bột khô. Ngồi ở xa xa cách nam nhân khoảng vài trượng.

"Ngươi có muốn ăn không?" Thẩm Phiêu Tuyết vừa gặm bánh, lại vừa hào phóng mời mọc.

Kỳ thực, y là đang chờ đợi. Đợi xem nam nhân này có giống như trong phim hay diễn, trước khi chết đem võ công truyền thụ lại cho y.

Hoặc là thấy y thật thà, nhân hậu, dạy y tu tiên cái gì.

Bị Thẩm Phiêu Tuyết day dưa, đuổi mãi không được. Mắt thấy y thức thời ngồi ở xa, cũng không gây hại cho mình. Nam nhân tuy vẫn không buông xuống cảnh giác. Nhưng chí ít cũng đã không còn đe doạ, xua đuổi y nữa.

Hắn nhắm mắt nghiêng đầu, triệt để đem y xem như không khí.

Thấy nam nhân không để ý tới mình, Thẩm Phiêu Tuyết liền bĩu môi, cũng không cưỡng cầu.

Y suýt chút nữa liền quên mất, tu tiên giả có thể tích cốc, mười ngày nửa tháng đều có thể không ăn.

Nào có giống y, không ăn gì liền sẽ chết đói chứ?

Rất nhanh, lại là một tháng trôi qua.

Thẩm Phiêu Tuyết phát hiện, bản thân giống như đã xem nhẹ thương thế của nam nhân này rồi.

Xương cốt vỡ nát. Cả người hắn, toàn thân trên dưới đều không có một chỗ lành lặn.

Cách đây không lâu, y còn tận mắt nhìn thấy hắn sửa lại phần xương sườn bị lệch của mình, thậm chí là nối gân lại. Tình cảnh hôm đó, khiến một người ngoài cuộc như y đều nhìn đến lạnh cả người.

Hôm nay, Thẩm Phiêu Tuyết vẫn như mọi khi chạy đến rừng cây nhỏ ở cạnh thảo nguyên.

Kỳ thực, y đã không ít lần ngỏ ý mời hắn tới nhà của mình. Chỉ là từ đâu tới cuối, hắn đều chết sống không đồng ý.

"Bạch ca ca. Hôm nay ngươi đã đỡ hơn chưa a?" Bởi vì nam nhân không chịu nói ra tính danh. Cho nên, Thẩm Phiêu Tuyết cũng chỉ có thể dựa theo một thân bạch y hắn mặc mà đặt tên cho hắn là Bạch ca ca.

Nam nhân bây giờ đã có thể đứng dậy được. Mặc dù hành động vẫn còn rất không tiện, nhưng cũng xem như là không còn gì đáng ngại.

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Phiêu Tuyết, nam nhân vốn đang ngồi trên tán cây liền hé mắt, nhàn nhạt nhìn thoáng qua y, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Đã sớm quen thuộc với thái độ lạnh bạc của đối phương, nên Thẩm Phiêu Tuyết cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn như cũ lải nhải một mình.

Gió nhẹ thoảng qua, từng ngọn cỏ lao nghiêng ngả lảo đảo, mang theo âm thanh của vô số người du mục cùng tiếng vó ngựa.

Đột nhiên, nam nhân vốn đang nhắm mắt kia lại bất chợt ngồi dậy, thần sắc có hơi đọng lại.

"Bạch ca ca, làm sao vậy?" Phát hiện dị dạng của nam nhân, Thẩm Phiêu Tuyết liền ngẩng đầu hỏi.

Lúc này, nam nhân hiếm khi lại không có phớt lờ Thẩm Phiêu Tuyết. Hắn nhanh chóng cởi sợi dây vải quấn quanh tay của mình ra, ném đến trước mặt y.

Bởi vì quanh năm ít nói chuyện, nên thanh âm của hắn cũng có phần ấm ách, cứng nhắc, như thuỷ tinh cọ xát vào nhau :"Bịt mắt, che tai, ngồi xổm xuống."

"Nhanh."

**Tác phẩm mới, cầu ủng hộ!