Chương 51: Sư tỷ, ngươi không cần lộn xộn

Liễu Sương thả thu thạch lại tại chỗ, tay nàng mới vừa động, liền thấy Thẩm Kỳ Khi từ trên đệm mềm đột nhiên nhảy lên, động tác mau lẹ hệt con thỏ, mắt hạnh trợn lên, thập phần kinh hoảng mà nhìn nàng.

"Sư, sư tỷ, ta, ta......" Thẩm Kỳ Khi gục đầu xuống, che giấu gương mặt đỏ bừng của mình, líu lưỡi nói, "Ta vẫn là nên đi ra ngoài thì tốt hơn!"

Tình cảnh này, bầu không khí rất là xấu hổ. Mấy đầu ngón tay rủ bên người Liễu Sương khẽ động, bình tĩnh nói: "Không phải nói muốn giúp ta lau lau sao?"

Nàng thoáng nâng đôi mắt nhìn Thẩm Kỳ Khi, mới vừa đắp dược xong xiêm y vẫn như cũ là nửa cởi, để lộ ra vai cổ cùng cánh tay thon dài, dưới ánh nắng chiết xạ trông như ngọc thạch trắng, xuyên thấu qua màn lụa đỏ bị gió thổi động, tư thái kia cực kỳ giống một bức hoạ mỹ nhân mê người.

Thẩm Kỳ Khi bất giác nuốt một ngụm không khí, ngưng trệ một hồi, cuối cùng thân thể rất là thành thật mà đi qua.

Không phải ta muốn đâu, nhưng nàng đưa ra thật sự quá nhiều......!

Liễu Sương nhìn Thẩm Kỳ Khi ngoan ngoãn đi tới, ngơ ngác ngồi trước mặt mình. Nàng hơi nhếch miệng, nói: "Ngươi lấy cái gì giúp ta lau? Tay không?"

Thẩm Kỳ Khi như mới tỉnh từ trong mộng, gương mặt nóng hổi chạy chậm đến phía sau bình phong, gỡ xuống khăn trắng, bưng tới một chậu nước ấm, sau đó lạch cạch lạch cạch mà chạy về trước mặt Liễu Sương, ngồi xổm xuống.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, giống cún con hai mắt sáng lấp lánh phe phẩy cái đuôi, làm người nhịn không được muốn sờ sờ đầu.

"Sư tỷ, ta giúp ngươi lau phía sau lưng đi." Thẩm Kỳ Khi nhỏ giọng nói, "Ở đằng trước ngươi tự mình lau, được không?"

"Được." Liễu Sương cười cười, xoay người đưa lưng về phía nàng, "Phiền toái ngươi."

Thẩm Kỳ Khi theo bản năng lắc đầu, lại phát hiện đối phương nhìn không tới, vội vàng nói không phiền. Nàng nhìn bờ vai duyên dáng của Liễu Sương, nơi đó bị mấy mấy miệng vết thương dữ tợn phá hủy mỹ cảm, trong lòng tức khắc tràn ngập tiếc hận cùng tiếc nuối.

Khăn trắng ngâm ở trong nước, Thẩm Kỳ Khi vừa rồi thử qua nhiệt độ nước, không quá nóng, cũng không dễ bị nguội lạnh. Nàng vớt lên khăn lông vắt ráo nước, giũ ra trong tay, nhẹ nhàng chặm lên cổ đối phương.

Cần cổ Liễu Sương thon dài tinh tế, điển hình cổ thiên nga xinh đẹp, phảng phất chỉ dùng một chút lực liền sẽ bẻ gãy. Thẩm Kỳ Khi thật cẩn thận mà lau đi máu đã sậm màu, không quên hỏi một câu: "Có nóng quá không? Đau không?"

"Không có."

Liễu Sương gục đầu xuống, đẩy ra tóc đen, lưng cũng hơi cong lại cho Thẩm Kỳ Khi thuận tiện lau, lộ ra xương cánh bướm gầy mảnh.

Thẩm Kỳ Khi tận lực tránh đi miệng vết thương, từng chút nhỏ nhẹ lau đi vệt máu, để lộ ra làn da nguyên trạng ban đầu. Đường cong dáng người Liễu Sương thật hoàn mỹ xinh đẹp, cột sống sau lưng tựa như núi non phập phồng kéo dài đến chiếc eo nhỏ hẹp, cuối cùng thu vào làn váy hỗn độn.

Động tác tay nàng dần dần chậm lại, ánh mắt chuyển từ trên xuống dưới, trái tim thình thịch đập, giọng nói khàn khàn: "....Sư tỷ, ngươi ngẩng đầu lên chút."

Liễu Sương nghe vậy, dịu ngoan ngẩng đầu lên, để cho khăn lông lướt qua đằng trước chiếc cổ thon.

Đầu ngón tay Thẩm Kỳ Khi không cẩn thận khẽ chạm đến làn da, thậm chí có thể cảm nhận được mạch máu xanh nhạt nhảy động trong lòng bàn tay.

Khăn trắng lướt đến cằm Liễu Sương, hướng lên trên dao động, cánh môi nàng hé mở, thở ra nhiệt khí mơn trớn lòng bàn tay, tay Thẩm Kỳ Khi run lên, chiếc khăn không tiếng động mà rơi xuống trên mặt đất.

Liễu Sương hơi hơi rủ mắt xuống, mở miệng nói: "Làm sao vậy."

Nàng muốn quay đầu lại, Thẩm Kỳ Khi lại ôm mặt nàng, không cho nàng động, lòng bàn tay bị lông mi mảnh dài cọ qua, ngứa.

"Sư tỷ, ngươi không cần lộn xộn." Nàng ghé trên vai Liễu Sương, đầu tóc vùi vào hõm vai đối phương, "......Ta sẽ phân tâm."

_____________________

Chương này ngắn, tại vì lúc tác giả viết tới chương trước thì bị nghẹn văn hơn cả tuần, nên chỉ nặn ra được bao nhiêu đây thôi.

Chương sau sẽ dài hơn bình thường.