Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Kỳ Khi không biết ở đâu toát ra sức lực, cường ngạnh đẩy Tư Đồ Vân sang một bên, chạy như điên vào trong động sâu.
Tốc độ kia nhất kỵ tuyệt trần, chỉ thoáng giây đã không còn bóng dáng. Ma tướng thấy thế kinh hãi, cất bước muốn đuổi theo, Tư Đồ Vân duỗi tay ngăn lại, thở dài nói: "......Thôi, mặc nàng đi thôi."
Thẩm Kỳ Khi xông vào là vấn đề thời gian, hắn chỉ phụ trách kéo dài, Liễu Sương cũng không có nói muốn ngăn lại đối phương, bởi vậy hắn chậm chạp không dám động thủ, e sợ làm đại tiểu thư này bị thương.
Triệu Kha cũng muốn đi theo vào, bỗng nhiên bị một bàn tay che ở trước người. Hắn giương mắt nhìn, là Tư Đồ Vân đang cười tủm tỉm duỗi tay ngăn cản hắn.
Triệu Kha nhíu mày nói: "Các hạ đây là ý gì!"
Tư Đồ Vân thản nhiên cười, "Nàng có thể đi vào, ngươi không được."
Lướt qua thêm một chỗ ngoặt, mùi máu nồng đậm ập vào trước mặt làm người buồn nôn. Thẩm Kỳ Khi nén xuống khó chịu, liều mạng bước nhanh. Nàng có dự cảm là cứ lần theo ngọn nguồn mùi máu thì sẽ thấy được Liễu Sương.
Cũng không biết máu này là của sư tỷ hay là ma thú....Chỉ sợ vế đầu khả năng cao hơn. Rốt cuộc thực lực Liễu Sương hiện giờ mới Luyện Khí kỳ, thân kiều thể nhược, mặc người xâu xé, sợ đã bị đám ma thú kia tra tấn đến không ra hình người!
Thẩm Kỳ Khi càng thêm nôn nóng, cắn đến môi đều tróc da.
Lại liên tục xuyên qua mấy cái lối rẽ, mùi vị càng thêm tanh tưởi, Thẩm Kỳ Khi chỉ lo vục đầu chạy, chợt cảm giác dưới lòng bàn chân ẩm ướt, thiếu chút nữa trượt chân.
Nàng ngẩn người, đứng vững lại thân mình, sau đó điều khiển quang cầu chiếu sáng mặt đất, cúi đầu không khỏi chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.
Máu, nơi nơi đều là máu.
Đường hầm âm u giống một con đường trải thảm đỏ, thậm chí hai mặt vách đá và cả trên trần đều bị máu vẩy ra đủ loại hình dạng, đưa mắt nhìn liền thấy rợn người. Xem nhan sắc hẳn là mới bắn ra không lâu, còn không có hoàn toàn biến đen.
Đồng tử Thẩm Kỳ Khi co lại, nhiều như vậy......nếu là máu người, e là người nọ đã sớm tao ngộ bất trắc!
Đang lúc nàng vô cùng khủng hoảng, quang cầu lại chiếu ra đủ loại hài cốt lớn bé nằm ven hai bên.
Nàng cố nén sợ hãi cùng ghê tởm, ngồi xổm xuống tinh tế quan sát, rồi sau đó nhẹ nhàng thở ra —— mấy cái móng vuốt bén nhọn cùng xương sọ nhô ra hoàn toàn không giống tứ chi con người, càng như là bộ phận trên người ma thú.
Nhưng những cái xác này không có hoàn chỉnh một chỗ mà nằm rải rác. Cũng có nghĩa người gϊếŧ chúng nó không phải dùng một nhát kiếm kết liễu, mà là tàn khốc lột da mổ ngực, sống sờ sờ phanh thây.
Cảnh tượng trước mắt cứ như luyện ngục,
Thẩm Kỳ Khi quanh thân ác hàn, cảm giác đêm nay phải gặp ác mộng. Thủ đoạn tàn nhẫn thế này, chẳng lẽ Liễu Sương làm ra......?!
Cứu mạng! Nữ chủ của ta không có khả năng đáng sợ như vậy!
Gió độc xẹt qua, ánh lửa lay động, sau lưng trỗi lên hàn khí, nàng hoang mang lo sợ, mở miệng hô: "Sư tỷ ——" thanh âm thanh triệt quanh quẩn vô hạn trong sơn động sâu thẳm.
Không có người đáp lại nàng.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Thẩm Kỳ Khi, nàng nuốt một ngụm không khí, mã bất đình đề tiếp tục chạy tới trước.
Tận sâu con đường máu, một cái lối rẽ cuối cùng đang chờ đợi nàng.
Vừa quẹo vào đó, một trận gió tanh nồng ập đến. Thẩm Kỳ Khi trợn to hai mắt —— chỉ thấy trong hang đá rộng rãi, máu đỏ bao phủ mặt đất, thậm chí không ngừng hướng cửa động tràn ra. Ở trung tâm, xác thú không đếm được chồng chất tầng tầng lớp lớp, cao ngất như tháp. Nàng thấy trên đỉnh cao nhất có một người đang ngồi, người nọ cúi đầu, tóc dài xoã phía sau, một thân y phục đỏ loang lổ, thấy không rõ thần sắc.
Cả người Thẩm Kỳ Khi run lên, thật cẩn thận mở miệng gọi: "Sư tỷ......?"
Người nọ nhúc nhích, ngẩng đầu, lộ ra gương mặt mà nàng vô cùng quen thuộc.
Thẩm Kỳ Khi gần như muốn hét to, nàng vọt vào vũng máu, lạch bạch lạch bạch giẫm đạp từng cái xác bầy nhầy mà đi lên, té ngã lộn nhào. Mà Liễu Sương lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, ánh mắt lạnh lại xa xôi.
"Sư tỷ! Liễu Sương!"
Thẩm Kỳ Khi cắn răng duỗi tay muốn vươn lên, tháp thi thể lung lay sắp đổ, phía trên có vụn vặt thi thể không ngừng lăn xuống, nện trúng người trúng mặt nàng, chỉ chốc lát sau, bộ áo váy xinh đẹp đã bị nhiễm một mảnh nâu đỏ.
Cả người nàng như là mới bò ra từ chiến hào, chật vật kinh khủng.
Liễu Sương vẫn cứ an tĩnh ngồi đó, nhưng khoảng cách đã ly nàng rất gần.
Tháp thi thể quá trơn ướt, thực dễ dàng bị trượt chân. Nàng không thể không dùng tay bấu lấy hài cốt huyết nhục mơ hồ, lội ngược dòng mà lên, mỗi một bước đều vô cùng khó khăn.
10 mét, 5 mét, 3 mét......
Gần trong gang tấc!
Thẩm Kỳ Khi gian nan vươn một bàn tay, đầu ngón tay run rẩy, duỗi đến cực hạn, rốt cuộc tóm được cánh tay Liễu Sương.
"Ta bắt được ngươi!"
Liễu Sương nhìn đối phương hăng hái vọt lên vươn tay dùng sức ôm lấy cả thân người đầy máu của mình, giống như một luồng sáng nhiệt liệt đâm tiến vào mắt nàng.
Mấy ngón tay rủ bên hông yên lặng co lại, ánh mắt nàng dừng ở sườn mặt Thẩm Kỳ Khi, dường như có vài phần thất thần cùng hoảng hốt.
Thẩm Kỳ Khi ôm nàng lắc lắc, khẩn trương hỏi, "Sư tỷ, ngươi có khỏe không? Có bị thương hay không? Có đau hay không a? Có phải ta tới quá muộn rồi không?"
Liễu Sương nửa dựa trong ngực đối phương, đường cong sườn mặt tinh tế mà yếu ớt, giống một con sơn dương dịu ngoan. Nàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Khi, chuyên chú lại thâm trầm, đáy mắt nổi lên một tầng đỏ tươi mỏng manh.
Thẩm Kỳ Khi đau lòng mà ôm nàng, thở dài: Xem đi, huyết mạch quả nhiên thức tỉnh rồi! Đứa nhỏ đều choáng váng, quên luôn nói chuyện!
Nàng buông ra Liễu Sương, xem xét từ trên xuống dưới, kiểm tra toàn thân. Bạch y trên người Liễu Sương đã bị máu làm cho ướt sũng, nhìn qua tựa như khoác một kiện y phục đỏ ướt dầm dề. Nàng vươn đôi tay ôm lấy gò má Liễu Sương, ngó trái ngó phải, nhẹ nhàng thở ra: "Còn tốt, dung nhan không có bị hủy."
Nếu Thẩm Kỳ Khi nghiêm túc kiểm tra, sẽ phát hiện miệng vết thương trên người Liễu Sương căn bản không giống do ma thú cắn ra. Nhưng nàng thật sự bị dáng vẻ đầy máu của Liễu Sương doạ đến mức tay chân luống cuống, giờ phút này chỉ biết ôm lấy khuôn mặt đối phương, khinh thanh tế ngữ mà dỗ: "Chớ sợ chớ sợ, ta ở đây, đau đau bay đi nha!"
Liễu Sương nhìn nàng, cánh môi khẽ giật, bỗng nhiên tiến gần, vùi mặt vào vai nàng, thoáng run lên.
Toàn thân các nàng đều là máu, ở trên tháp núi thi thể mà ôm nhau.
Thẩm Kỳ Khi cho rằng nàng đau, vội vàng ôm lấy bả vai dỗ dành vài câu, nhè nhẹ vỗ lưng nàng.
Liễu Sương cuộn lên năm ngón tay, đầu ngón tay thon dài cắt lòng bàn tay, trên mặt hiện ra một tia tươi cười có vẻ dữ tợn.
Chỉ có nàng tự mình biết, nàng cũng không phải đau, mà là......hưng phấn.
Ma tu rất là phóng túng, tư dục mạnh mẽ, mỗi lần ma khí kích động sẽ đánh mất kiểm soát. Trước mắt gặp được vật yêu thích, ma khí điên cuồng trong cơ thể đã không cam lòng mà toát đầu ra, rồi lại bị nàng mạnh mẽ trấn áp xuống dưới.
Ma khí của nàng so với ma tu bình thường càng là tăng lên cuồn cuộn, khát vọng chiếm hữu toàn bộ đối phương, du͙© vọиɠ muốn phá hư, cố chấp lại khủng bố, làm người khó có thể thừa nhận.
Nàng không thể gây thương tổn đến Thẩm Kỳ Khi......Nàng chỉ có thể nhẫn.
Sau một hồi, Thẩm Kỳ Khi nghe được thanh âm Liễu Sương vang ở bên tai, khắc chế mà khàn khàn: "...... Ngươi vì cái gì muốn tới?"
"Ta rất lo lắng cho ngươi." Thẩm Kỳ Khi thành thật mà nói, "Ta muốn gặp ngươi."
Liễu Sương trầm mặc một lát, thở dài, mang theo bất lực dung túng : "Thẩm Kỳ Khi, ngươi thực ngốc."
Thẩm Kỳ Khi sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "......Người ngốc có phúc của người ngốc a, ta chấp nhận."
Liễu Sương cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đỏ sậm, thần sắc lại ôn nhu tựa biển, cơ hồ làm người chết đuối trong đó.
Chợt nàng nhìn xuống, ánh mắt dừng ở bàn tay Thẩm Kỳ Khi, "Ngươi như thế nào bị thương?".
Thẩm Kỳ Khi ngẩn người, theo bản năng mà giấu đôi tay ra sau lưng, cười nói: "Không có gì, lúc leo núi không cẩn thận trầy da."
Không biết có phải nàng ảo giác hay không, màu đỏ trong đáy mắt Liễu Sương càng tăng thêm, trở nên có chút nguy hiểm. Mắt thấy không khí dần dần giằng co, Thẩm Kỳ Khi hơi rụt về phía sau, bỗng nhiên đem hắc ưng trên vai ôm xuống, để ở giữa hai người, cười gượng nói: "Xem nè, có phải rất đáng yêu? Lại là nó cứu ta!"
Nghe vậy, Liễu Sương nhìn về phía nó, hắc ưng tức khắc rụt cổ, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực mà kêu một tiếng.
Thẩm Kỳ Khi cảm thấy buồn cười, sờ sờ đầu nó: "Ơ, trước đó không phải ngươi uy phong lắm à, làm gì tự nhiên sợ sệt rụt rè?"
Liễu Sương duỗi tay nhấn đỉnh đầu nó một cái, nhếch khoé miệng: "......Rất đáng yêu."
Hắc ưng: "......Oác."
Lão đại ngươi nghe ta giải thích!