Liễu Sương ho nhẹ nói: "Khụ, đúng vậy. Có vấn đề gì sao?".
Tư Đồ Vân nói: "Thứ ta nói thẳng, này nếu đổi là chúng ta Ma Vực, khả năng sớm đã kiệu tám người nâng cưới vào cửa, sinh hài tử chạy đầy đất."
Tưởng tượng một chút hình ảnh Thẩm Kỳ Khi lăn lộn cùng mấy đứa nhỏ, Liễu Sương cảm thấy không thể nhìn thẳng, hơi hơi nhíu mày: "...... Ta không biết nàng có thích ta hay không."
Tư Đồ Vân khó hiểu nói: "Không lý nào a. Nếu nàng không thích ngươi, sao có thể cùng ngươi làm những việc kia?"
Liễu Sương trong lòng vừa động, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói có chút đạo lý." Nàng lại bổ sung, "Nàng trước kia chưa từng phản kháng, tựa hồ thực thích ngắm......mặt ta."
"Thì ra là thế." Tư Đồ Vân từ trên bàn cầm lấy một nắm hạt dưa, bừng tỉnh nhận ra, "Vậy là nàng ấy coi trọng mặt ngươi!"
Liễu Sương đỡ trán nói: "...... Chỉ có mặt thôi sao?"
Đầu óc Tư Đồ Vân theo tư duy Ma Vực, nói trắng ra: "Khả năng cũng thèm thân mình gì đó đi......Liễu cô nương không ngại thì chủ động hỏi xem sao?"
Liễu Sương xoa xoa giữa mày, thở dài nói: "Không ổn. Ta cùng nàng đều là sư tỷ muội, nếu bị từ chối, chỉ sợ sau này gặp nhau xấu hổ, lại khó ở chung."
Tư Đồ Vân cắn hạt dưa, không kiên nhẫn nói: "Này không tốt kia cũng không tốt! Các ngươi danh môn chính đạo như thế nào nhiều lời vô nghĩa, phiền toái vậy chứ! Không bằng trực tiếp bắt cóc nhốt lại rồi tính sau!"
Liễu Sương: "......"
*
Hắc ưng hộ ở trước người Thẩm Kỳ Khi, đôi mắt như hổ rình mồi, Lưu Niên cùng Chu Tuấn không dám lỗ mãng, chỉ phải thật cẩn thận mà đi qua, nâng dậy Nguyệt Hoài từ trên mặt đất.
Nguyệt Hoài gục đầu, búi tóc tán loạn, một thân váy áo trắng tinh nhiễm bụi đất, nhìn qua chật vật yếu ớt, gương mặt đẹp nhìn thấy mà thương, làm cho người tăng vọt ý muốn bảo hộ. Chu Tuấn thấy thế đau lòng, "Nguyệt sư muội, ngươi có bị thương không?"
Nguyệt Hoài ngẩng đầu, thống khổ nhìn hắn một cái: "Hai vị sư huynh không cần lại cãi nhau."
Chu Tuấn đỡ bả vai nàng, căm giận nói: "Thẩm Kỳ Khi này ỷ vào thân phận đặc thù, thật sự vô pháp vô thiên. Chờ đi ra ngoài rồi, ta nhất định phải hướng chưởng môn đòi lấy công đạo!"
Hắc ưng vừa nghe, xoành xoạch triển khai hai cánh, rít một tiếng hướng về phía Chu Tuấn, cảm giác áp bách ập tới, sắc mặt bọn họ thoáng chốc trắng bệch, che lại lỗ tai lui về phía sau nửa bước.
"Yểm, yểm cảnh nghiêm cấm tư đấu!" Hai đùi run rẩy, hắn run giọng nói, "Ngươi không được xằng bậy a!!!"
Thẩm Kỳ Khi mặc kệ bọn họ, vỗ vỗ đầu hắc ưng, nhẹ giọng: "Vất vả ngươi, chúng ta đi thôi."
Nàng xách lên tay nải, xoay người muốn rời đi, Triệu Kha lập tức đuổi theo, lo lắng sốt ruột: "Tiểu sư muội, ngươi muốn đi đâu?"
Hắc ưng thu cánh, ngoan ngoãn đứng trên vai nàng. Thẩm Kỳ Khi cũng không ngừng bước chân, bình tĩnh trả lời: "Đi tìm sư tỷ của ta."
Triệu Kha sửng sốt: "Ngươi, ngươi tính một mình đi tìm Liễu sư muội? Tìm được không?"
Thẩm Kỳ Khi lẩm bẩm: "...... Ta có lẽ biết nàng ở đâu."
Tư Đồ Vân xuất hiện quá sớm, cốt truyện hẳn là nhảy nhanh, bớt đi phân đoạn thiên giai ma thú, thẳng đến thức tỉnh huyết mạch.
Dựa theo nguyên tác phát triển, Tư Đồ Vân mang đi Liễu Sương, cũng không có lập tức gϊếŧ chết nàng. Thứ nhất, hắn cảm thấy nữ tử này khá thú vị, ôn nhu lại không làm ra vẻ, liền chuẩn bị lấy nàng tìm chút việc vui; thứ hai, tâm tình hắn ngày đó không tệ, không muốn dính máu, tính chờ chơi chán rồi thu thập sau.
Mà nữ chủ là ở trong tay hắn mới lĩnh ngộ ma đạo, thức tỉnh huyết mạch nửa người nửa ma.
Nhưng mà, phương thức thức tỉnh cực kỳ tàn khốc, có thể nói ngược thân ngược tâm. Viết xong tình tiết, thân là tác giả nàng lại thu được một đợt lưỡi dao gửi tới từ độc giả.
Đoạn tình tiết ấy chính là, Tư Đồ Vân ác ý đem Liễu Sương bỏ vào sào huyệt cư trú của một đám ma thú, cũng nói cho nữ chủ, nếu nàng có thể tồn tại ra tới thì hắn liền thả nàng đi.
Đây là một đám ma thú Kim Đan kỳ, cùng hung cực ác, tàn bạo cực điểm, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ đối chiến một con, cũng không hoàn toàn nắm chắc phần thắng, huống hồ là cả đàn.
Đương nhiên, Liễu Sương tuy rằng nhỏ yếu, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ hy vọng. Nàng biết rõ bản thân bất lực, vẫn như cũ đau khổ chống cự giãy giụa, mình đầy thương tích.
Nhưng có chống cự thế nào, tu vi nàng cũng là hữu hạn, đương linh lực còn thừa không có bao nhiêu, Liễu Sương đã là nỏ mạnh hết đà. Bên trong huyệt động sâu hút tối tăm không ánh sáng, đối mặt ánh mắt khát máu đỏ rực, nàng chậm rãi đứng thẳng thân mình tới gần ma thú, dùng hết linh lực sở hữu chém ra một kiếm cuối cùng.
Đúng là nhờ vào nhát kiếm kinh hồn này mà nữ chủ bỗng nhiên bùng nổ thức tỉnh, nhất cử đột phá Luyện Khí kỳ đã đình trệ nhiều năm, vèo vèo thăng cấp lên Trúc Cơ hậu kỳ, mở ra kỹ năng gϊếŧ sạch đám ma thú.
Đến khi nàng ra khỏi hang động, Tư Đồ Vân vạn phần kinh ngạc, xém chút không nhận ra nàng là ai. Nữ tử đáng lý đã chết, hiện tại vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, váy lụa tuyết trắng bị nhiễm đỏ tươi, toàn thân máu chảy đầm đìa, hoàn toàn nhìn không ra hình người. Mũi kiếm dính máu kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng vang, ánh mắt nàng âm lãnh như là ác quỷ vừa bò ra từ vực sâu.
Đây là một bước nhỏ hắc hoá của Liễu Sương, lại là con đường thăng cấp tiến tới hành trình vả mặt Tu Tiên giới. Tuy rằng lúc này Liễu Sương không chuẩn bị hắc hóa nhập ma, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn.
Mà Tư Đồ Vân cũng vào lúc này, cảm thấy kinh ngạc với ý chí kinh người của nữ chủ, hắn quyết định giam lỏng nữ chủ bên người, nhìn xem nàng có thể nhấc lên cái dạng sóng gió gì. Ngầm quan sát dần dần, hắn trở nên vừa mắt, nữ chủ cho hắn thật sự quá nhiều kinh hỉ, đương Liễu Sương kiên trì phải rời đi, Tư Đồ Vân ngược lại không muốn thả nàng đi.
Tư Đồ Vân dưới ngòi bút của Thẩm Kỳ, thật sự là kẻ xem bản thân là trung tâm, một kẻ tự luyến tùy hứng bệnh tâm thần, cũng là phát triển theo kịch bản "truy thê hoả táng tràng" mà đại chúng thích xem.
Giai đoạn trước trái ôm phải ấp biết bao nữ tử mỹ mạo, đối Liễu Sương lại là các loại độc miệng, chán ghét, nhìn nàng không vừa mắt, hậu kỳ từ từ bị tính cách ôn nhu lại cứng cỏi của nàng chữa khỏi cùng đả động, rốt cuộc từ lãng tử tình trường biến thành trung khuyển thâm tình, nâng đỡ nàng lật đổ cao tầng Tu Tiên giới, thống lĩnh Ma Vực, đạp nát Thiên Đạo, từng bước đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.
Tuy rằng Liễu Sương cuối cùng một lòng chuyên chú sự nghiệp, không đáp lại tâm ý của hắn, nhưng Tư Đồ Vân vẫn có đãi ngộ tốt nhất trong số nam chủ, ở trong mắt người đọc hắn gần như là "chính cung". Rốt cuộc có nhiều nam tử như vậy, chỉ có hắn đu được tới vòng chung kết, mấy người kia đều phi thường không biết cố gắng mà nửa đường chết non.
Nhưng hiện tại mặc kệ, Thẩm Kỳ Khi cần thiết phá huỷ cp này. Chờ Tư Đồ Vân đem Liễu Sương tra tấn đầy mình thương tích lại hứng thú mang người về Ma Vực, nàng liền sẽ không còn được gặp lại sư tỷ!
Triệu Kha nghe vậy đồng tử hơi co lại, kinh ngạc nói: "Ngươi biết bọn họ ở đâu? Làm sao mà biết được?!"
"Ta......" Thẩm Kỳ Khi nghẹn lời, cũng không thể nói mình là nhà tiên tri độc nhất a. Nàng hướng hắn ngoắc ngón tay, ý bảo đối phương đưa lỗ tai lại đây.
Triệu Kha hoang mang ghé sát vào, chỉ nghe nàng ở bên tai thấp giọng nói: "Ta, ta cùng sư tỷ lúc trước lập hạ duyên khế."
Duyên khế là một loại bí pháp xấp xỉ với lập khế ước, cần thiết từ hai người đồng ý mới có thể kết hạ. Sau khi kết hạ duyên khế, hai người tâm linh tương thông, có thể tùy thời biết được vị trí cùng sinh tử của đối phương, vô luận cách xa nhau chân trời góc biển, đều có thể cảm giác đến đối phương.
Cái duyên khế này nghe thập phần lãng mạn, nhưng thông thường đều là đạo lữ với nhau mới có thể kết hạ.
Triệu Kha cứng đờ khuôn mặt, ánh mắt lập loè nói: "Ah...... Thì ra là thế, thì ra là thế!"
Thẩm Kỳ Khi mặt vô biểu tình, thầm nghĩ:...... Thôi, dù sao bọn họ đều hiểu lầm, không bằng làm hiểu lầm tới càng hung mãnh một chút.
Nàng lại nghe Triệu Kha nhẹ giọng nói: "Vậy ta và ngươi cùng đi đi."
Thẩm Kỳ Khi trợn hai mắt, giật mình: "Thật vậy chăng? Triệu sư huynh, ngươi không phải muốn cùng ba người kia cùng nhau hành động sao?!"
Triệu Kha cười cười, ôn thanh nói: "Ngươi một người đi tìm thật sự quá nguy hiểm, ta không yên lòng. Hơn nữa ta cẩn thận suy nghĩ, liền tính ba người kia thực lực cao nhưng nhân phẩm mới là mấu chốt nhất. Người tu hành, đương giúp mọi người làm điều tốt, phổ tế chúng sinh, mới là gốc rễ đạo làm người...Đây là sư phụ vẫn luôn dạy dỗ chúng ta."
Thẩm Kỳ Khi ngửa ra sau, phảng phất thấy được một vị đại Phật kim quang lấp lánh, kính nể mà vỗ tay: "Nói rất tốt, quá đúng!"
"Triệu sư huynh!" Mắt thấy Triệu Kha thế nhưng cũng rời đi, Lưu Niên vội vàng vẫy tay hô, "Triệu sư huynh, ngươi đi đâu a —— mang lên chúng ta đi!"
Triệu Kha xoay người đối mặt bọn họ, chắp tay thi lễ, biểu tình nhàn nhạt: "Chư vị, không hẹn ngày gặp lại."
Dứt lời, liền đi theo sau Thẩm Kỳ Khi, tiếp tục hướng tới ngọn núi nâu sậm. Lưu lại ba người đầy mặt tức giận cùng ngạc nhiên, đứng tại chỗ không biết làm sao.
Đi một hồi, mặt trời trên đầu càng nóng gắt. Triệu Kha xoa mồ hôi trán, hỏi: "Tiểu sư muội, ngươi xác định là phương hướng này sao?"
"Hẳn là." Thẩm Kỳ Khi gật gật đầu, hồi ức đoạn truyện mình viết lúc ấy, Tư Đồ Vân trước tiên mang Liễu Sương về ngọn núi kia, sào huyệt ma thú ở ngay tại đó.
Nàng nhăn mày nhìn nhìn, lại nói: "Đúng rồi, sư huynh, từ lúc mới bắt đầu....Ngươi có nghe được tiếng bước chân kỳ quái nào đó hay không?"
"Ta nghe được." Triệu Kha gật gật đầu, "Có khi nào là nhóm Lưu Niên đi theo phía sau?"
Thẩm Kỳ Khi ngừng bước, quay đầu nhìn lại, phía sau trống không, chỉ có cát bụi bị gió thổi bay, phát ra động tĩnh vụn vặt.
Triệu Kha cũng dừng lại, tinh tế lắng nghe, sau đó nói: "Hình như chỉ cần chúng ta dừng lại, tiếng bước chân kia cũng biến mất."
Thẩm Kỳ Khi nâng lên mũi chân, lại tiến một bước, quả nhiên vang lên một trận tiếng vang, như có rất nhiều người đồng thời bước đi. Mà khi nàng ngừng, nó cũng ngừng.
"......" Nàng bất chợt nổi da gà, cắn răng nói, "Đừng nói lại là ma thú gì đó nữa nha?!"
Triệu Kha nghĩ nghĩ, lên tiếng: "Không biết các hạ người nào, vì cái gì vẫn luôn đi theo chúng ta, lại không chịu lộ diện? Không bằng ra tới gặp một lần, nhận thức một chút!"
Thẩm Kỳ Khi nói: "...... Sư huynh, ngươi này cũng quá thẳng thừng!"
Người nọ là có bao nhiêu ngốc mới có thể nghe lời mà chạy ra a!
Leng keng một tiếng, thế nhưng thật sự có thân ảnh dần hiện ra từ sau một gốc cây khô.
Thẩm Kỳ Khi tập trung nhìn vào, lụa mỏng màu tím, chuông bạc đeo ở cổ chân, là Cơ Chi Hoa!
Triệu Kha kinh ngạc nói: "Là ngươi!"
Cơ Chi Hoa hướng bọn họ hơi hơi mỉm cười: "Là ta."
"Ngươi...... Ngươi không phải lại muốn biến chúng ta thành cương thi đó chứ?!!"
Cơ Chi Hoa nói: "Lúc này không phải.....là thiếu chủ kêu chúng ta đi theo các ngươi."
Thẩm Kỳ Khi: "......chúng ta?"
Cơ Chi Hoa đá lông nheo, "Còn có đám cương thi bảo bối của ta a ~"
Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Trách không được ta nghe được nhiều tiếng bước chân như vậy!
Triệu Kha nhìn chung quanh, mờ mịt hỏi: "Nhưng sao ta không nhìn thấy bóng dáng cương thi nào?"
"Đều đi theo phía dưới nền đất a." Cơ Chi Hoa lười nhác nói, nàng đi đến bên cạnh hai người, phát ra lời mời tổ đội, "Nếu đã bị phát hiện, ta đây cũng không che giấu thêm nữa, liền cùng các ngươi một đường đi thôi."
Thẩm Kỳ Khi dở khóc dở cười: "Cơ tiền bối, Tư Đồ Vân kêu ngươi tới rốt cuộc làm gì?"
"Ây, không cần kêu ta tiền bối, nghe quá già." Cơ Chi Hoa cười nói, "Thiếu chủ nói, Liễu cô nương đặc biệt dặn dò qua, có tiểu gia hoả không nghe lời làm nàng không thể yên lòng, cần thiết phải trông coi kỹ lưỡng, cẩn thận chiếu cố, nửa điểm không được qua loa."