Chương 39: Ta chỉ có thể thủ tiết

Triệu Kha xách lên ấm trà trên bàn, vừa rót nước vào tách trà vừa quan tâm hỏi: "Hiện tại cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Thẩm Kỳ Khi uể oải ỉu xìu mà nhìn theo hướng Liễu Sương rời đi, thấp thấp nói: "...... Đa tạ sư huynh, hiện tại tốt hơn chút."

Triệu Kha đặt tách trà trong tầm tay nàng, ngồi xuống bên cạnh bàn, không ai nói gì, một người lòng tràn đầy nghi hoặc, một người thất thần, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Thẩm Kỳ Khi phục hồi tinh thần, thấy thần sắc đối phương nôn nóng, liền bật cười nói: "Sư huynh, ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

Triệu Kha nghe vậy thẹn thùng, lại không chịu nổi tò mò trong lòng, thật cẩn thận hỏi: "Sư muội, vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Lúc ngươi đi rồi, có thứ quỷ quái gì đó giả mạo giọng ngươi, muốn mạnh mẽ xông vào, cũng may bị cấm chế trên cửa chắn ở bên ngoài." Thẩm Kỳ Khi hai ngón tay thủ sẵn tách trà, cúi đầu hơi nhấp, sắc mặt dần dần hòa hoãn, "Lúc sư tỷ tới, quái vật kia đã không thấy tăm hơi......Cũng không biết giờ phút này thân ở nơi nào."

"Giả mạo ta?!" Triệu Kha sợ hãi, "May ngươi không mở cửa! Vừa rồi ta cùng Liễu sư muội nói chuyện, nàng đột nhiên chạy tới hướng gian phòng ngươi, ta cũng liền đi theo lại đây nhìn xem. Chưa từng tưởng sự tình sẽ nghiêm trọng như thế, ngươi lúc ấy vì sao không dùng truyền âm kêu cứu chứ?! Nếu chậm một chút nữa......thì không xong."

Thẩm Kỳ Khi sao có thể nói với hắn rằng nội đan có bệnh nhẹ, nàng tránh đi tầm mắt hắn, nói cho qua: "Lúc ấy chuyện xảy ra đột ngột, ta hoảng sợ nên quên mất vụ đó....Đúng rồi sư huynh, lúc ngươi đến đây trên đường có xuất hiện đồ vật gì kỳ quái không?"

Triệu Kha thẳng tính thiếu tâm nhãn, thật sự bị nàng thành công tách ra đề tài, lắc đầu nói: "Chưa từng phát hiện."

Thẩm Kỳ Khi ngồi co trên ghế, "Vậy thì tốt."

Triệu Kha nói: "Nếu tiểu sư muội chấn kinh không nhẹ, không bằng sớm chút nghỉ tạm?"

Thẩm Kỳ Khi cười cười, "Sư huynh không cần lo lắng, ta khá nhiều rồi."

Năng lực thích ứng của nàng không tồi, trước đó chủ yếu là sợ bóng tối cùng sợ xảy ra chuyện, tinh thần căng chặt lâu lắm. Đột nhiên lơi lỏng xuống dưới nên phản ứng mới hơi lớn. Hiện tại có người bên cạnh, cảm giác an toàn cũng tới, không còn sợ hãi như vừa rồi.

Thấy sắc mặt nàng không còn khó coi giống ban đầu, Triệu Kha nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Phòng ốc này không thể lại ở, ta thấy đêm nay không bằng ngươi ở cùng Liễu sư muội đi. Nàng ấy thận trọng kỹ lưỡng, hai người ở chung cũng dễ dàng quan tâm lẫn nhau."

Thẩm Kỳ Khi gật gật đầu: Tuyệt a! Ta đang có ý này!

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển.

Triệu Kha thấy Thẩm Kỳ Khi vốn đang ngồi xếp bằng trên ghế, thình lình buông chân xuống, thân mình nghiêng nghiêng dựa vào cạnh bàn, tay chống cằm suy yếu mà ho khan vài tiếng, tư thái mềm yếu hệt cây liễu.

Triệu Kha: "???"

Người tới khoác một thân y phục trắng, thanh lãnh như ánh trăng chậm rãi đi vào trong phòng, con ngươi như lưu li nhìn quét một vòng, dừng ở trên mặt Thẩm Kỳ Khi, hơi chau chân mày.

Thẩm Kỳ Khi chớp chớp hai mắt: "Sư tỷ."

Liễu Sương hướng nàng đi tới, hỏi: "Khá hơn chưa?".

Thẩm Kỳ Khi gật đầu, hơi thở mong manh, bề ngoài yếu ớt để lộ ra vài phần ẩn nhẫn cùng kiên cường: "Khá hơn nhiều."

Triệu Kha thảm không nỡ nhìn mà quay mặt đi: Quá mức làm bộ! Không biết còn tưởng rằng thân thể nàng mắc bệnh nan y!

Liễu Sương hàng mi dài rung động, bên môi ý cười hơi gượng lướt qua: "Vậy tốt."

Ngươi như thế nào không ấn kịch bản tới!!!

Khϊếp sợ! Lạnh nhạt quá đáng so với nữ tử độ tuổi thanh xuân, nhìn tiểu sư muội suy yếu như thế mà không hề dao động......Thao tác bình thường không phải hẳn là mời nàng cùng ngủ một giường, trấn an cả đêm sao!

Thẩm Kỳ Khi nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Sư tỷ vừa mới đi làm cái gì đó?"

"Xử lý chuyện quan trọng."

Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Ta không tin! Có chuyện gì có thể so sánh ta cái này người bệnh càng quan trọng a!

Nàng cắn chặt môi, ngón tay bấu lấy ống tay áo: "Ô..."

Liễu Sương nhìn nàng, buồn cười: "Xem dáng vẻ "bừng bừng sức sống" của tiểu sư muội, hẳn là đã khôi phục nguyên khí, không thể tốt hơn. Một khi đã như vậy......ta đây đi trước?"

Cho nên là thích biến mất đúng hay không?!

Thẩm Kỳ Khi tích tụ, quay đầu đi, cứng rắn nói: "Ngươi đi đi."

"Ta đi thật đấy?"

"Đi thong thả không tiễn." Thẩm Kỳ Khi nói, "Dù sao Triệu Kha sư huynh ở lại bồi ta cũng được."

Triệu Kha: !!!

Liễu Sương liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt đột nhiên bén nhọn: "Sư huynh định như vậy sao?"

Thẩm Kỳ Khi đá bóng: "Thật sự, không tin ngươi hỏi Triệu sư huynh!"

Triệu Kha cứng đờ cả người, áp lực giống như thái sơn áp đỉnh, ấp úng: "Này, kia......ta phải đi trước đây!"

Liễu Sương gật đầu, khách khí nói: "Làm phiền Triệu sư huynh, tiểu sư muội liền giao cho ta tới chiếu cố."

Triệu Kha chỉ chờ lời này, rốt cuộc được nàng cho phép, lau mồ hôi trán, như trút được gánh nặng mà thoát ra khỏi phòng.

Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm mà đi xa: "Tiểu sư muội vì sao phải làm bộ? Liễu sư muội lại vì sao không vạch trần nàng?......Hai người này nháo lên còn vạ lây đến ta, quả thật là quái thay quái thay!"

Triệu Kha đi xa rồi, hai người nhìn nhau một lát, Liễu Sương hỏi: "Mệt không?"

Thẩm Kỳ Khi lắc đầu.

Liễu Sương tĩnh tĩnh, nhẹ giọng nói: "Đi đến chỗ ta ngủ đi."

Thẩm Kỳ Khi ngửa đầu nhìn nàng: "Ngươi không phải muốn đi sao?"

"Không đi nữa." Liễu Sương nói, "Vốn dĩ cũng chỉ là muốn chọc ngươi."

Thẩm Kỳ Khi nghiêng mặt đi, cười đến đôi mắt híp lại, "Tốt!"

Liễu Sương bất đắc dĩ mà giơ giơ lên khóe miệng: "Hiện tại có sức lực chứ?"

Thẩm Kỳ Khi gian nan vững vàng chính mình: "Ừ, hẳn là có."

Liễu Sương nhìn nàng "ra vẻ kiên cường", thở dài nói: "Ta ôm ngươi qua đó đi."

Không đến mức không đến mức không đến mức! Chút sức lực này vẫn phải có!

"Không cần, ta tự mình đi được.....này, này?!"

Thẩm Kỳ Khi vốn là muốn bán bán thảm cho người thương cảm, không nghĩ tới Liễu Sương thật sự hơi cúi xuống, một tay đỡ sau lưng nàng, một tay lướt qua đầu gối cong, thế nhưng đem nàng ngay tại chỗ ôm lên!

Thẩm Kỳ Khi trợn mắt há mồm: "Ngươi ngươi ngươi......"

Liễu Sương bình tĩnh mà ôm nàng, xoay người ra khỏi phòng, đi về hướng gian phòng mình.

Một đoạn đường ngắn, Thẩm Kỳ Khi nằm trong vòng tay nàng, cả người trong gió hỗn độn, tâm tình như là ngồi một chuyến xe bay lên tận trời.

Liễu Sương ôm nàng!

Hơn nữa còn là ôm kiểu công chúa!

Tổn thọ a! Ngươi rốt cuộc là nữ chủ hay là nam chủ!

"Sư tỷ, ngươi nếu là ôm không xong liền đem ta buông......"

Liễu Sương cắt ngang, "Sẽ không."

Tuy rằng dáng người Thẩm Kỳ Khi tinh tế, nhưng ít nhiều cũng là có trọng lượng, đều là nữ tử, Liễu Sương lại đem nàng ôm đến tứ bình bát ổn, bát phong bất động, tiếng hít thở cũng không dồn dập, ung dung không giống như là giả vờ.

Đến trước cửa phòng Liễu Sương cư trú, Thẩm Kỳ Khi chặn lại nói: "Được rồi được rồi, dừng ở đây, hiện giờ có thể buông ta xuống rồi chứ?!"

Ai ngờ Liễu Sương nhìn nàng một cái, tiếp theo một chân đá bật cửa.

Cửa nện lên vách tường, phát ra một tiếng trầm đυ.c.

Thẩm Kỳ Khi: "......"

Coi như ta chưa nói.

Ôm một người đi đường, không thấy nàng có vẻ mệt mỏi tốn sức gì hết?! Lực cánh tay của nữ chủ khủng bố vậy sao!

Liễu Sương đem Thẩm Kỳ Khi đặt ở trên giường, trải ra đệm chăn: "Sớm chút nghỉ ngơi."

Thẩm Kỳ Khi bắt lấy tay nàng, ánh mắt sáng quắc: "Ngươi thì sao?"

Liễu Sương ngập ngừng, rủ mắt nói: "Ta......"

"Ngươi ở cùng ta đi, sư tỷ." Thẩm Kỳ Khi nhỏ giọng nói, "Ta sợ ở một mình, không biết chừng quái vật kia còn đang chờ ta..."

Liễu Sương nghe vậy ngồi xuống mép giường, sờ sờ đầu nàng, thần sắc nhàn nhạt: "Không cần lo lắng."

Quái vật kia đã sớm bị nàng vặn gãy đầu, chết từ đời nào.

Thẩm Kỳ Khi ngồi thẳng thân mình, chân chôn dưới chăn, vỗ vài cái bên cạnh, ý bảo nàng ngồi lại đây.

Liễu Sương tiến sát vào chút, cùng nàng sóng vai ngồi.

"Sư tỷ, dù sao ngủ không được, nói chuyện một chút nha?"

"Được." Liễu Sương nói, "Nói chuyện gì?"

"Chuyện sáng hôm nay...." Thẩm Kỳ Khi dừng một chút, "Sư tỷ trong lòng trách ta sao?"

Liễu Sương thấp giọng đáp: "...... Không trách."

Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng, ánh mắt mang theo lên án: "Vậy ngươi còn không để ý tới ta."

"Ngươi không phải cũng không cùng ta nói chuyện sao."

Thẩm Kỳ Khi gục đầu, lôi kéo góc chăn trong tay: "Ta không biết nói cái gì nha, mặt mày ngươi lạnh doạ người! Chẳng lẽ muốn ta vồn vã mặt nóng dán mông lạnh...."

Liễu Sương bất đắc dĩ nói: "Hồ ngôn loạn ngữ."

"Ta biết sư tỷ là quan tâm ta, ngươi nóng vội, nhưng ta so ngươi càng gấp. Ngươi sợ ta xảy ra chuyện, ta lại làm sao không sợ ngươi xảy ra chuyện." Thẩm Kỳ Khi hơi hơi nghiêng đầu, con ngươi sáng, vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi có hay không nghĩ tới, nếu ngươi chết đi thì ta biết làm sao?"

Liễu Sương ngẩn ra.

Thiên hạ này có biết bao người ngóng trông nàng chết đi, nghĩ mọi cách gây thương tích cho nàng, hoặc là dùng viên đạn bọc đường đả động tâm nàng rồi lại vứt xó.

Nàng đã sớm không tiếc mệnh.

"...... Ngươi làm sao?"

Thẩm Kỳ Khi: Ta biết làm sao? Ta chỉ có thể thủ tiết!

"Ta đây liền xông tới âm tào địa phủ, cùng Diêm Vương cầu tình, đem ngươi mang về tới." Nàng tươi cười chân thật, "Sư tỷ, ngươi có tin không?".

Nàng vốn thuận miệng nói một lời vui đùa, Liễu Sương lại ngước mắt, nhẹ giọng đáp: "Tin."

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, không tự chủ được mà ngồi thẳng chút: "Ta có sai, sư tỷ cũng không vô tội, chúng ta xóa bỏ toàn bộ, tiêu tan hiềm khích lúc trước, được không?" Nàng dựa sát vào Liễu Sương, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay đối phương, "Ta thật sự không muốn lại cùng ngươi cãi nhau."

Liễu Sương cũng nắm chặt tay nàng, gật gật đầu, lại nói: "Nhưng ngươi lần sau, không thể xúc động như thế."

Thẩm Kỳ Khi ngoan ngoãn đáp ứng: "Ta tận lực." Lần sau còn dám.

Giải bày tâm tư, hai người cởϊ áσ ngoài, đồng thời nằm ngã trên giường. Thẩm Kỳ Khi thả lỏng tâm tình, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Liễu Sương ghé mắt nhìn qua, thấy nàng ngủ thật rồi, hô hấp vững vàng, hàng mi dài khẽ rung động giống cánh bướm, thường thường chép miệng, như là mơ thấy ăn cái gì ngon lắm.

Yên lặng nhìn trong chốc lát, nàng thu hồi ánh mắt, trong tiếng hô hấp bình ổn của người bên cạnh, nàng cũng nhắm hai mắt, buồn ngủ chậm rãi đánh úp lại.

Liễu Sương đã lâu không có nằm mơ, lần này lại chìm vào.

......

"...... Liễu Sương?"

"Phế vật này, ngươi câm sao không nói, ngất đi? Vừa rồi không phải rất kiên cường sao?"

"Dựa vào cái gì người như vậy có thể tiến vào Thanh Phong nội môn a? Hừ!"

Giữa ồn ào náo động quen thuộc, Liễu Sương từ từ mở hai mắt.

Nàng ngã dưới đất, một đám người vây quanh, nam nữ đều có, tuổi không lớn, bọn họ mặc giáo phục Thanh Lễ, một đám thần sắc ương ngạnh.

"Ngươi, ngươi trừng ta làm cái gì?! Phế vật đáng chết!"

"Ha ha ha, Tề sư huynh, đừng nói nàng coi trọng ngươi nha?"

"Đừng có làm ta ghê tởm chết! Trước đó nhàm chán, mới đối nàng tốt chút thôi, không nghĩ tới người này lại tưởng thật......"

Liễu Sương nhìn quét một vòng, thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên từ sống lưng lạnh tới rồi gan bàn chân.

Lúc này đúng là mùa đông khắc nghiệt, có người lại giơ lên thùng nước đá, trực tiếp xối nàng một thân.

Liễu Sương vốn chỉ mặc một kiện áo hơi mỏng, lúc này quần áo ướt đẫm, lạnh băng băng, đáy lòng càng thêm phát lạnh.

Người nọ xối nước xong, cực kỳ chân chó mà báo cáo một tiếng với người bên cạnh: "Tiểu sư muội, xối xong rồi!"

Một thanh âm trong trẻo truyền vào tai nàng, mang theo một tia kiêu căng sinh ra đã có sẵn.

"Phải không, để ta nhìn xem."

Liễu Sương ánh mắt ngưng lại.

Đám người né ra một lỗ hổng, vây quanh một người đi đến trước mặt nàng.

Người nọ mang theo gương mặt mà nàng quen thuộc nhất, đứng đó từ trên cao nhìn xuống nàng, đại khái bất quá mười mấy tuổi, một thân y phục sạch sẽ thanh tân, mặt mày xinh đẹp đáng yêu, giống công chúa nhỏ làm người trìu mến.

Người nọ nhìn nàng, bỗng nhiên cười, tươi cười rạng rỡ như gió xuân, "Liễu Sương."

Trái tim Liễu Sương nặng nề mà nhảy một chút.

"Bang!"

Mặt nàng bị một lực mạnh mẽ đánh lệch sang bên, thực mau sưng lên.

"Thứ đồ không biết xấu hổ!" Thẩm Kỳ Khi lạnh lùng nhìn nàng, mở miệng nói, "Đừng cho là cha ta mang ngươi trở về, ngươi liền rất ghê gớm. Ngươi nhớ kỹ, ngươi hiện tại bất quá chỉ là một con chó được Thanh Lễ phái nuôi dưỡng mà thôi!"