Hồ không lớn, nước trong vắt lấp lánh dưới nắng, cây cối xung quanh trương dương lá xanh như là từng phiến lông vũ túa ra, bén nhọn lại dày rộng, in bóng xuống mặt hồ.
Đến gần hơn, Thẩm Kỳ Khi nhìn chằm chằm mấy cái cây, dựa vào kiến thức thực vật cằn cỗi của nàng, đây hẳn là loại cây dừa thường thấy ở bờ biển, không biết trái dừa lủng lẳng phía trên có thể uống được không.
Bốn phía quá nóng, đã có người chịu không nổi mà ngồi xổm bên hồ, dùng tay vốc nước điên cuồng hất lên mặt, thậm chí có người còn muốn cởi giày ngâm chân, bị những người khác phẫn nộ chặn lại.
Cả đám sôi nổi nghịch nước, vui sướиɠ hô to.
"Thoải mái!"
"Ha, nước này còn rất ngọt lành......"
Liễu Sương nhấp môi, đánh giá Thẩm Kỳ Khi. Kiếp trước tiểu sư muội sai người ngăn chặn, không cho nàng đến uống nước giải khát, hai người cũng bởi vậy may mắn không có tới gần hồ, cho nên còn sống.
Nàng cũng không quên lúc ấy Thẩm Kỳ Khi ôm hai tay đứng trước mặt nàng, sau lưng là bọt nước tung ra ngập trời, biểu tình vạn phần tiếc nuối: "Coi như ngươi lớn mạng!".
Thẩm Kỳ Khi tiếc nuối bản thân vừa rồi đã ngăn cản không cho nàng tới gần hồ nước. Nghĩa là muốn ở trong tình huống không trái quy tắc, nương nhờ ngoại vật gϊếŧ nàng.
Mà hiện giờ Thẩm Kỳ Khi, lại làm ra chuyện trái ngược kiếp trước, đây cũng không phải lần đầu tiên.
Sư muội không hại nàng, ngược lại muốn cứu nàng.
Cái này làm cho Liễu Sương cảm giác, bên trong Thẩm Kỳ Khi dường như tồn tại một linh hồn hoàn toàn tương phản.
Dưới đáy lòng xuất hiện một ít suy đoán, nàng bất chợt hỏi: "Tiểu sư muội, làm sao ngươi biết nước có vấn đề?".
Thẩm Kỳ Khi giữ vẻ bình tĩnh, tìm không ra một tia sơ hở: "Tự nhiên toát ra một mảnh ốc đảo giữa chốn hoang dã này, không cảm thấy rất kỳ quái sao?".
Nàng vừa dứt lời, mấy người chung quanh đang nóng lòng muốn thử uống nước tức khắc biến đổi sắc mặt, dừng bước chân.
Lời Thẩm Kỳ Khi nói rất có lý, nơi này là yểm cảnh, nguy cơ tứ phía, không biết ma thú ẩn giấu ở góc nào chờ thời xông tới cắn ngươi một ngụm, càng khỏi nói tới loại ốc đảo tự dưng xuất hiện này.
Liễu Sương hơi hơi híp mắt, trong lòng nghi hoặc vẫn chưa tiêu trừ.
Nàng lặng yên lẻn vào nội tâm Thẩm Kỳ Khi, lại thấy người nọ nhìn cây dừa xa xa kia, lòng buồn bã thở dài: Haizzz, thật muốn uống nước dừa hái trên cây a....
Liễu Sương: "......"
Bên hồ mấy người uống nước xong rồi, nhao nhao ngồi xuống hóng mát, còn chào mời những người vẫn đang đứng: "Ngẩn ngơ cái gì đấy, lại đây nghỉ ngơi đi. Không khát sao?".
Bọn họ vừa nóng vừa mệt, đưa mắt nhìn nhau, rất là do dự: "Nơi này thật sự rất kỳ quái, tốt nhất vẫn là không cần tiếp tục ngồi lại?".
"Kỳ quái chỗ nào? Các ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là một cái hồ bình thường mà thôi!" Một nam tử ngồi cạnh hồ không thèm để tâm, "Với cả ở đây nhiều người như vậy, lo lắng cái gì?".
"Đúng đó, buồn lo vô cớ."
"Ta vừa mới nghịch nước một hồi, hiện giờ vẫn còn sống tốt đây này!"
Thẩm Kỳ Khi quay đầu nhìn đám người kia bằng ánh mắt nhìn người chết, không có tính cảnh giác thế thì bị chết không oan.
Nữ tu đứng gần nàng nhỏ giọng nói: "Nhưng ta cảm thấy tiểu sư muội nói có lý a....Trên đất hoang như thế nào đột nhiên xuất hiện ốc đảo, vẫn là cảnh giác một chút thì tốt hơn..."
Một người cất tiếng cười nhạo: "Liền không thể là trùng hợp sao? Ta uống nhiều nước như vậy còn không có việc gì, ngươi nghe nàng nói...." Còn chưa dứt lời, hắn thình lình bật ngửa ra sau, nửa thân mình té vào trong nước.
Người chung quanh hoảng sợ, thoáng chốc vây quanh đi lên: "Sư huynh ngươi làm sao vậy!"
Chỉ thấy người nọ hai mắt trắng dã, thân thể không ngừng run rẩy, thất khiếu trào ra đại lượng máu tươi, hồ nước trong vắt nháy mắt bị nhuộm đỏ.
Ai nấy biến sắc, còn chưa kịp phản ứng, một vòng người bên hồ ầm ầm ngã xuống rớt vào trong nước.
Triệu Kha tuy rằng đồng ý đề nghị của mọi người, nhưng bản thân hắn cũng không có đi qua uống nước, chỉ tuỳ tiện tìm một bóng mát ngồi xuống nghỉ chân.
Hắn nghe thấy tiếng thét chói tai bên phía hồ, vội vàng đứng dậy chạy tới: "Đã xảy ra cái gì?!"
Chờ lúc hắn đến nơi, đám người kia đã tắt thở, trôi nổi trên mặt nước, máu loãng đem hồ tẩm thành màu đỏ nặng nề, nhìn qua thập phần kinh khủng, gió phất qua còn mang theo mùi vị rỉ sắt.
Mọi người mặt mày tái nhợt, biểu tình phức tạp, có người nhát gan thậm chí bị doạ sợ khóc thút thít lên, gắt gao túm lấy quần áo bạn đồng môn.
Thẩm Kỳ Khi thấy thế cũng nhịn không được bóp mũi lùi bước, thuận tiện đem sư tỷ nhu nhược che ở phía sau, che đi thảm trạng trước mắt: "Sư tỷ đừng sợ, có ta ở!".
Cảnh tượng này tốt hơn rất nhiều so với ở hiện đại coi phim kinh dị máu me độ nét cao, không quá kí©h thí©ɧ tròng mắt, còn ở trong phạm vi tiếp thu.
Liễu Sương ngập ngừng, phối hợp nắm lấy ống tay áo Thẩm Kỳ Khi, hơi rủ mắt, mong manh nói: "...... Phiền toái sư muội."
Thẩm Kỳ Khi quay đầu lại thấy "chim nhỏ nép vào người", tức khắc đau lòng vô cùng: Nhìn xem cái nơi quỷ quái này doạ sư tỷ ta thành cái dạng gì!
Triệu Kha nhìn hết thảy trước mắt, sắc mặt trắng bệch, kinh sợ đan xen: "Đây là xảy ra chuyện gì?".
"Chúng ta cũng không biết!" Nữ tu bên cạnh Thẩm Kỳ Khi cắn chặt khớp hàm, "Những người này uống nước xong chưa bao lâu thì..."
Có người thở dài nói: "Thật đúng là bị tiểu sư muội nói trúng rồi, may mắn không có đi xuống!"
Triệu Kha song quyền nắm chặt, trong mắt hiện ra nồng đậm tự trách: "...... Sớm biết như thế, ta không nên đồng ý mang mọi người tới nơi này."
"Triệu sư huynh, ngươi đừng quá tự trách." Một người dịu dàng khuyên nhủ, "Phát sinh loại sự tình này, ai cũng không nghĩ tới."
Người khác sôi nổi phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, đừng nghĩ về nó nữa! Làm người quan trọng nhất chính là vui vẻ a."
"Đã khuyên qua bọn họ cẩn thận, nhưng bọn họ cố tình không nghe tiểu sư muội cảnh cáo, lúc này mới gây thành thảm hoạ......haizz!"
Thẩm Kỳ Khi đứng ở mặt sau đếm đếm, đại khái có mấy chục người nằm liệt, còn dư lại mặt khác mấy chục người tồn tại, không biết rơi rớt đến cuối cùng còn lại bao nhiêu.
Triệu Kha trầm mặc, rồi cất giọng khàn khàn: "Ta minh bạch chư vị ý tứ. Nhưng vô luận như thế nào, ta là người dẫn đầu, trước mắt mọi người vô tội uổng mạng, ta bụng làm dạ chịu......Như vậy đi, ta xem, không bằng liền đem thi thể bọn họ mai táng..."
Không nghĩ tới phía sau truyền đến giọng nói: "Vô tội uổng mạng? Táng thi? Triệu sư huynh, không đến mức này chứ."
Hắn quay đầu, thấy Thẩm Kỳ Khi đang cong một đôi mắt hạnh, cười như không cười mà nhìn hắn: "Là chính bọn họ tìm đường chết, vì cái gì chúng ta còn muốn thay bọn họ nhặt xác a? Lúc uống nước bọn họ một chút cũng không cảm thấy bản thân vô tội đi? Huống chi nơi này chính là yểm cảnh, sinh tử không phải thường tình sao? Chẳng lẽ mỗi lần có người chết, ngươi đều phải dừng bước chôn xong mới đi?"
Nàng thình lình đặt câu hỏi liên tiếp, làm Triệu Kha ngây người: "Tiểu sư muội......"
Người khác nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy tiểu sư muội nói rất đúng."
"Ta cũng thấy vậy......"
Mắt thấy trận thế nghiêng về một phía, Triệu Kha khó xử chau mày: "Nhưng mà, chẳng lẽ chư vị tình nguyện trơ mắt nhìn thi cốt đồng môn chết lạnh ở nơi này sao?".
Mọi người cứng họng, hai mặt nhìn nhau, lời này của Triệu Kha thực tuyệt, nếu mà từ chối thì có vẻ chính mình không có tình người.
Lão thánh mẫu ung thư, quả thực so nữ chủ còn tiểu bạch hoa!
Thẩm Kỳ Khi khoanh hai tay, cười một tiếng: "Nếu các ngươi nhất định phải chôn, xin cứ tự nhiên."
Triệu Kha vui vẻ: "Vậy thì......"
"Không cần." Lần này người lên tiếng là Liễu Sương, nàng ngóng nhìn hồ nước gió êm sóng lặng, nhàn nhạt nói, "Không có thời gian."
Không có thời gian là có ý tứ gì?
Mọi người còn chưa hiểu rõ ất giáp, liền thấy hồ nước kia đột nhiên kích động lên, bọt sóng trắng xoá hất tung che trời, hướng mấy người đổ ập xuống!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
"Má ơi!"
"Ôi trời a......"
"Hồ này nổi điên rồi?!"
Đây là muốn làm người đương trường chết đuối a!
Hiện trường mấy người tức khắc nhấc chân chạy, né tránh bọt sóng thổi quét mà đến. Nước hồ cuồn cuộn không ngừng tràn ra đất hoang, rồi sau đó một trận đất rung núi chuyển, ốc đảo kia thế nhưng tràn ngập khói!
Thẩm Kỳ Khi thiếu chút nữa bị hoảng đến té ngã, may mắn Liễu Sương kịp thời kéo nàng, đem nàng ấn ở trên người.
Thẩm Kỳ Khi kinh hồn ôm bả vai Liễu Sương, dựng ngón tay cái, "Sư tỷ nhanh nhạy quá!".
"Kia đến tột cùng là cái thứ gì!" Người bên cạnh kinh hô.
Nàng nheo lại hai mắt, xuyên qua làn khói thấy ốc đảo êm đẹp kia ầm ầm dâng cao, lấy tốc độ cực nhanh lao tới hướng các nàng, bên dưới lớp bùn đất thế nhưng dài ra......bốn cái chân?!
Cùng lúc đó, ở trước thuỷ kính, các vị chưởng môn cũng đã biến sắc.
Hà Dạ Vu cả kinh nói: "Là Thận Quy!"
Thận Quy là một loại linh thú cực kỳ giảo hoạt, hình thể thật lớn, giỏi ngụy trang, bộ dáng tương tự rùa đen, nhưng bất đồng ở chỗ trên lưng nó sinh trưởng một ốc đảo hồ nước, liếc mắt nhìn qua rất khó phát hiện mảnh đất rộng lớn ấy là vật thể sống.
Thận Quy thông thường xuất hiện ở sa mạc hoang dã, chúng nó thích đào hố cho thân thể ngủ đông, đem ốc đảo ở lưng triển lộ trên mặt đất, dùng cái này hấp dẫn người lữ hành khát nước khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác, sau đó nuốt sống, chiêu này thông thường đều câu trúng mồi.
Liễu Sương nói: "Đừng nhìn, chạy."
Hai người không nói hai lời, nhanh chóng chạy như điên.
Thận Quy tuy rằng tên có chữ Quy nhưng tốc độ lại nhanh hơn đồng loại gấp mấy trăm lần, kéo hoả hoa một đường phóng tới như tia chớp, trơ mắt nghiền qua mấy cái tu sĩ chạy không kịp, đưa bọn họ ngậm vào miệng nuốt xuống.
Nó ăn bấy nhiêu tựa hồ còn chưa no, lại hướng tới đuổi theo số còn dư lại.
Thẩm Kỳ Khi: "Nó ăn uống hơi bị quá mức a!"
Bên cạnh có người thở dài: "Dù gì nó to như thế kia mà."
Thẩm Kỳ Khi quay đầu, thấy người vừa tới đúng là thánh mẫu ung thư Triệu Kha sư huynh, liền trêu ghẹo nói: "Triệu sư huynh, ngươi không đi chôn thi thể sao?"
Triệu Kha sờ sờ cái mũi, cười khổ nói: "Tiểu sư muội chớ có lại trêu ghẹo ta."
Hắn chợt biến sắc, nghiêm trọng nói: "Hai vị sư muội tính toán thế nào? Ta nhìn không thấu tu vi linh thú kia, chỉ sợ đã đến Kim Đan kỳ, nếu muốn đấu một trận......"
Liễu Sương giương mắt nhìn lên, Thận Quy đã đến Kim Đan sơ kỳ, so tất cả mọi người ở đây cao hơn không phải chỉ có nửa giai.
Thẩm Kỳ Khi nhìn nhìn Thận Quy, lại nhìn nhìn thân thể bé nhỏ của mình, lắc đầu: "Ta cảm thấy đánh không lại."
Liễu Sương khẽ cười nói: "Đánh không lại liền chạy đi."
Một bên Triệu Kha khϊếp sợ lắp bắp: "Này...này sao có thể không chiến mà chạy chứ!"
Người hiểu ta chỉ có sư tỷ a! Thẩm Kỳ Khi làm lơ Triệu Kha, quay đầu cùng nàng nhìn nhau cười, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác điên cuồng phút cuối đời.
Liễu Sương nhìn nàng, từ trong túi móc ra một vật.
Trong tay bất ngờ bị nhét vào cái gì tròn tròn cứng cứng, Thẩm Kỳ Khi vội vàng ôm lấy, sau khi thấy rõ kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Đây là......"
"Trái dừa." Liễu Sương nói, "Vừa rồi thuận tay hái."