Gió nhẹ thổi, trời đêm mát mẻ, Thẩm Kỳ Khi lại đột nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh, thầm kêu không xong.
Nàng làm sao dám đối Liễu Sương tâm động?! Này bốn bỏ năm lên chính là " con gái " của nàng a!
Xuyên qua chưa bao lâu đã cong, còn là bị nữ chính dưới ngòi bút của mình bẻ cong!
Nói ra ngoài ai mà không cười ra tiếng?
Cánh cửa thế giới mới rộng mở trước mặt nàng, giống như quân bài domino, một tầng lại một tầng đè áp làm thế giới quan suy sụp, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Đêm tối an tĩnh, nàng lặng lẽ nhìn lén đối phương, Liễu Sương nhắm mắt hô hấp vững vàng, mũi thẳng mi cong, nghiễm nhiên một bộ tư thái mỹ nhân say ngủ.
Thẩm Kỳ Khi tức khắc thấy lòng phiền muộn: ta sợ tới mức chết khϊếp, nữ chủ lại còn ngủ được, thật là tức hộc máu. Sớm biết vậy ta miêu tả ngươi thành cái đồ xấu xí, để ta không dễ dàng động tâm!
Nàng kéo chăn căm giận nhắm mắt lại, không buồn ngủ nhưng quá mệt, nỗi lòng phức tạp, giày vò đau khổ lăn lộn thân tâm rốt cuộc nàng cũng đau khổ chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ lại có người bên tai nàng cao giọng hô: "Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo a!!!"
"Ngươi lần nào cũng chỉ biết nói câu này thôi sao?" Thẩm Kỳ Khi hỏi.
"Ngươi, ngươi làm sao có thể!" Thanh âm già nua kia đột nhiên nâng lên, nổi giận đùng đùng, "Ngươi làm sao có thể thích nàng chứ!! Trên đời này nhiều người như vậy, ngươi tuỳ tiện chọn lựa một người, sao cố tình chọn trúng nàng?".
Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, chần chờ mà trả lời: "Bởi vì nàng là người đẹp nhất trên thế giới?" Tình yêu của những nhan cẩu chính là không nói đạo lý.
"......"
"Được rồi, ngươi cũng đừng quá kích động, kỳ thật chuyện này cũng không tệ lắm a." Thẩm Kỳ Khi nói, "Nàng là nữ chủ, ta đi theo nàng thân thiết, về sau còn có thể ôm đùi nàng, nghênh thú bạch phú mỹ, thăng chức tăng lương, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh...... Là hỉ sự a!"
Người nọ cổ quái mà cười một tiếng: "Ta làm ngươi đi vào thế giới này, cũng không phải là để ngươi trở thành người ủng hộ, thế nàng nói chuyện!"
"Nhưng ngươi đâu có nói mang ta vào đây làm gì!" Thẩm Kỳ Khi mắt trợn trắng, "Cũng không có hệ thống cùng chỉ dẫn tay mới, ta coi như chơi cái trò chơi luyến ái thực tế ảo, không được sao?".
Người nọ nói: "A, nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Ngươi có biết kết cục sau này của Liễu Sương?".
"Biết a, trở thành Ma Vực lão đại......Làm sao vậy?"
"Đúng là như thế. Nàng bản thân lực lượng quá mức cường đại, thậm chí một lần ảnh hưởng tới rồi thế giới căn nguyên. Vì không cho nàng phát hiện, ta chỉ có thể xuất hiện những khi ngươi đi vào giấc mộng."
Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc cảm thán: "Woa, sư tỷ của ta thật lợi hại!".
"Còn không phải đều là ngươi tạo ra hay sao!" Người nọ lạnh lùng nói, "Ngươi cũng đã chứng kiến đan nguyên cùng linh hải của ngươi rồi đúng không? Ngươi có nghĩ tới vì cái gì tốc độ tu luyện của ngươi tăng nhanh, năng lực thích ứng mạnh mẽ như vậy hay không?"
Thẩm Kỳ Khi mê mang: "Èo, chẳng lẽ không phải bởi vì ta là thiên tài?".
Người nọ hận không thể cho nàng một quyền: "Ngươi nghĩ hay quá! Một phàm nhân tầm thường sao có thể lấy tốc độ nhanh như vậy thích ứng thân thể không thuộc về mình?".
Thẩm Kỳ Khi vô ngữ cứng họng, lời này cũng không cần phải nói đến tuyệt tình thế chứ! Làm như nàng chưa từng trả giá nỗ lực chút nào vậy!
"Đây là bởi vì ngươi tự thân đan nguyên lực lượng đến từ chính Thiên Đạo căn nguyên, Thiên Đạo chính khí, chí thuần chí thiện, thiên địa linh khí có thể lấy cực nhanh tốc độ dung nhập vào cơ thể ngươi, cho nên ngươi vô luận dùng dạng phương thức gì tu luyện, đều có thể thích ứng."
"Oh......" Nguyên lai ta đã sớm mở bàn tay vàng, thế mà ta còn không biết!
Người nọ cười một tiếng: "Ta nói nhiều như vậy, nếu ngươi vẫn không rõ thì thật đúng là kẻ ngốc."
"Ngươi có phải hay không muốn cùng ta nói chính tà không đội trời chung, không thể ở bên nhau?" Thẩm Kỳ Khi cũng đi theo cười, "Thời đại thay đổi, phát triển! Lập trường bất đồng cũng có thể làm đối tượng, tư tưởng đừng phong kiến cổ hủ có được không."
Người nọ chậm rãi nói: "A, vậy ngươi cứ việc thử xem đi."
"...... Có ý tứ gì?"
Đáy lòng xẹt qua dự cảm xấu, quả nhiên nghe hắn đắc ý dào dạt nhếch miệng nói: "Ngươi không có phát hiện mỗi lần ngươi tiếp xúc đến ma khí, ngươi sẽ cảm giác đầu choáng váng cùng bài xích à? Thiên Đạo căn nguyên là lực lượng tuyệt đối thuần túy, không thể bị bất kỳ tia ma khí nào làm bẩn....".
Thẩm Kỳ Khi đã hiểu lời hắn còn chưa nói ra, nếu không may nữ chủ nhập ma, mỗi lần nàng sử dụng lực lượng mà mình ở bên cạnh thì mình sẽ cảm thấy vô tận thống khổ.
"Không chỉ như vậy." Người nọ dường như nghe thấy được ý nghĩ của nàng, âm trầm nói, "Đan nguyên của ngươi nếu bị xâm lấn quá nhiều, căn nguyên cùng ma khí hai loại lực lượng tương phản đối nhau......"
......
"Tiểu sư muội?"
Một hồi lắc lư, Thẩm Kỳ Khi mở hai mắt. Tia nắng mặt trời nghiêng nghiêng ánh vào ấm trà trên bàn, bắn ra chói mắt.
Liễu Sương đứng ở trước giường, đã mặc chỉnh tề, nguyệt bạch trường bào sấn đến thân trường ngọc lập, đối phương rủ mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: "Thái dương phơi mông." Lại nhẹ nhàng nhíu mày, "Mơ thấy chuyện gì, như thế nào đầu đầy mồ hôi?".
Thẩm Kỳ Khi ấp úng: "Không, không có gì." Trong lòng thầm nghĩ: Mơ thấy đối thủ một mất một còn của ngươi, còn muốn châm ngòi chia cắt ta và ngươi! Nhưng mà tâm chí ta kiên định, không có dễ tin lời nói nhảm của hắn.
Đáng tiếc còn không có nghe hắn nói xong, đã bị lắc tỉnh...
Nàng là kiểu người từ nhỏ đến lớn ưu điểm lợi hại nhất chính là lạc quan, là cái kiểu trời sập xuống cũng sẽ không từ bỏ, hiện giờ không có đường khác để đi, không bằng hài lòng với hiện trạng trước mắt, chờ đến thật xảy ra chuyện lại làm tính toán.
Trời không tuyệt đường người, chuyện đan nguyên khẳng định có biện pháp giải quyết. Huống chi về sau nữ chủ mạnh như vậy, không nhất định sẽ thua.
Nàng lắc lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy, sự tình tối hôm qua ùa về, tựa như ảo mộng, dẫn tới Thẩm Kỳ Khi đỏ mặt ngây ngô cười, rất giống một chú Shiba ngây thơ chất phác.
Ôi chao, nàng hôn sư tỷ!
Ôi chao, sư tỷ cũng hôn nàng!
Tuy rằng chỉ là hôn trán, một bước tiến bé tẹo không đáng kể, nhưng lại là bước quyết định bẻ cong tính hướng của nàng!
Liễu Sương cong mắt, ngón trỏ thon dài chọt chọt trán đối phương: "Còn ngây ngô cười cái gì, dậy ăn điểm tâm."
Thẩm Kỳ Khi bị chọt ngửa người ra sau, rồi lại bật về như con lật đật, thuận tay ôm eo Liễu Sương, dùng đầu tóc cọ cọ bụng nàng, thật sự dính người.
Liễu Sương giơ tay vuốt ve cái đầu bù xù của nàng, cười nhẹ một tiếng: "Ngốc."
Thẩm Kỳ Khi vô pháp phủ nhận, có ai mà không biến ngớ ngẩn ngốc nghếch khi tình mới chớm nở. Nàng cảm thấy chính mình tiếp thu quá nhanh, hẳn là nên cẩn thận suy xét một chút, nhưng nhìn gương mặt này của Liễu Sương, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, lại cảm thấy không thể tự kềm chế, không cần nghĩ nhiều, tới thì tới.
Nàng chạy đến trước gương đồng trang điểm, tô môi son đỏ đến diễm lệ, mi bút tinh tế miêu tả dáng lông mày. Liễu Sương đi ngang qua bên người Thẩm Kỳ Khi, bị túm lấy tay, có người cầu xin, "Sư tỷ tốt bụng, chải đầu cho ta được không?".
Liễu Sương thở dài: "Đột nhiên làm nũng cái gì?". Nhưng vẫn đi ra phía sau nàng, cầm lấy tóc đen từng chút từng chút dùng lược gỗ nhẹ nhàng chải thuận từ đầu tới đuôi.
Thẩm Kỳ Khi ngồi quơ quơ chân, hỏi: "Sư tỷ, chải đầu có phải hay không cũng có lưu ý?"
Liễu Sương cố định lại cái đầu lộn xộn của nàng, thấp giọng nói: "Một chải chải từ đầu đến cuối, hai chải bạch phát tề mi, ba chải con cháu đầy đàn, bốn chải vĩnh viễn keo sơn gắn bó...."
Lời nói thầm thì nhỏ nhẹ, trâm hỉ thước thành đôi tương giao, dường như kề bên nhau hạnh phúc cả đời.
Tiểu nhị sớm đã chuẩn bị điểm tâm, chỉ chờ nhị vị cô nương xuống lầu.
Cháo bát bảo được nấu mềm mịn, Thẩm Kỳ Khi một tay cầm muỗng cháo, một tay cầm bánh bao thịt, miệng đầy thức ăn, vui sướиɠ vô cùng.
Ăn xong, phải về Thanh Phong.
Hai người vội vàng hướng lêи đỉиɦ núi, trên đường thế nhưng gặp được nhị sư huynh Phó Thanh nghênh diện bay tới, vẻ mặt hoảng loạn hướng về các nàng hô to: "Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!!!".
Liễu Sương phanh gấp dừng lại, Phó Thanh rốt cuộc đuổi kịp, thở hồng hộc đến bên cạnh các nàng.
Thẩm Kỳ Khi một tay đáp lên bả vai Liễu Sương, thăm dò hỏi: "Nhị sư huynh, có việc?"
Phó Thanh đảo mắt qua lại giữa hai người, dùng tay áo xoa mồ hôi trên mặt, nói: "Ngày hôm qua ngươi ở đâu a, làm sao tìm không thấy ngươi đâu!".
"Đi xuống núi, ở bên ngoài cả đêm." Thẩm Kỳ Khi nói.
"Ây, không có việc gì thì tốt rồi." Phó Thanh thở dài, "Ngươi nhanh nhanh trở về đi, có đại sự chờ ngươi a."
Thẩm Kỳ Khi cả kinh: "Đại sự gì thế?!"
"Sư phụ xuất quan." Phó Thanh nói, "Ngày hôm qua tới tìm ngươi, lại không tìm được, kêu chúng ta cùng nhau tìm, tức giận lắm a!"
Phó Thanh và Thẩm Kỳ Khi hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được khϊếp sợ.
Lão cha cuồng tu luyện Thẩm Quyết lúc này xuất quan?!
Tính tính, xác thật đã gần đến ngày yểm cảnh mở ra. Thẩm chưởng môn là một trong các giám khảo, khẳng định cần ra tới căng bài mặt cho Thanh Lễ phái.
Phó Thanh: "Sư phụ nói, nếu ngươi trở lại thì đi Trường Thanh điện tìm hắn."
Thẩm Kỳ Khi không dám trì hoãn, lập tức liền cùng Liễu Sương tách ra, một mình bay tới Trường Thanh điện.
Trường Thanh điện đứng lặng ở trung tâm Thanh Phong, ngói xanh thấp thoáng trong mây, thập phần tiên cảnh. Trải qua người gác cửa cho phép, Thẩm Kỳ Khi đi vào trong điện, như Lưu bà bà đi vào Đại Quan Viên, xem gì đều cảm thấy tinh xảo xinh đẹp, muốn trộm bỏ vào túi.
Hai cột ngọc thạch tản ra ánh huỳnh quang ôn nhuận, một đường kéo dài, có một bóng dáng cao gầy đứng ở phía cuối. Nghe được tiếng bước chân, tấm lưng kia xoay lại, ánh mắt nghiêm túc lạnh băng nhìn nàng.
"Kỳ Khi." Thanh âm tràn ngập uy nghiêm.
Thẩm Kỳ Khi cả người run lên, đứng thẳng tắp: "Cha....".
Thẩm Quyết quả nhiên như ngòi bút nàng viết, bộ dáng thanh lãnh tuấn mỹ, nhìn qua chỉ so nguyên chủ lớn năm sáu tuổi, trên thực tế hắn đã gần nửa trăm tuổi, thuần túy là bởi vì tu tiên trú nhan, cho nên nhìn không khác gì soái ca.
Bất quá mở miệng kêu cha với một gương mặt trẻ như vậy, thật sự là quá tɧác ɭoạи......
Thẩm Quyết một tay chắp ở sau người, hơi hơi híp mắt: "Hôm qua chạy tới chỗ nào chơi?"
Thẩm Kỳ Khi gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Ta xuống dưới chân núi mua đồ vật, muốn chuẩn bị một chút cho yểm cảnh."
Đối với các đệ tử bình thường, nàng có thể cậy thế tuỳ ý không thèm quan tâm nhân thiết, nhưng đối mặt Thẩm Quyết thì cần phải tận lực dán sát nguyên tác. Thực lực vị này rất khủng bố, nếu phát hiện con gái mình bị người khác đoạt xác, hậu quả không dám tưởng tượng....
Nguyên chủ ở trong sách tuy rằng kiêu căng, nhưng ở trước mặt cha vẫn là biết điều thu liễm. Hiện tại nàng cần sắm vai con gái ngoan, hỏi gì đáp nấy mới được.
"Ô?" Thẩm Quyết không chút để ý, "Ngươi đi một mình?"
"Ta, ta đi cùng Liễu sư tỷ." Thẩm Kỳ Khi cảm giác sởn gai óc. Má ơi, vị cha ruột này áp bách quá a! Khủng bố như vậy!
Thẩm Quyết liếc mắt nàng một cái: "Ngươi đi cùng Tiểu Sương? Không phải từ trước đến nay ngươi không thích nhất nàng sao?".
Thẩm Kỳ Khi nghĩ thầm: Nói bậy, ta hiện tại thích nàng còn không kịp đây này! Đáng tiếc không thể trả lời như vậy, phải bám vào tính cách kiêu ngạo ương ngạnh của nguyên chủ mà diễn.
Nàng ậm ừ nói: "Ta......Ta làm nàng thành tay sai công cụ, giúp ta xách đồ và thanh toán tiền!"