Chương 16: Không biết xấu hổ

Thẩm Kỳ Khi mơ mơ màng màng, trong mộng cảnh sắc cứ đan xen rối rắm. Đương khi nàng trằn trọc, có một bàn tay vòng qua eo, gắt gao ôm nàng vào lòng. Một mạt hương khí bao quanh, giấc ngủ cuối cùng cũng được mỹ mãn. Lúc nàng tỉnh dậy...đập vào mắt là một khuôn cằm hoàn mỹ, hướng lên trên xem, cánh môi hồng nhạt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, cười như không cười, thật câu hồn người.

Đến khi nhận thức rõ hết thảy, Thẩm Kỳ Khi mở to hai mắt....Đây, đây là tình huống gì thế này! Ta làm sao lại nằm trong lòng Liễu Sương?....Ta không có đang mơ đó chứ?!

Lại nhìn kỹ, một tay Liễu Sương vòng trên eo nàng, còn nàng chôn mặt trước ngực đối phương, tay chân hai người gần như dán sát, hơi thở cũng giao hoà cùng nhau.

Mềm mại, nóng ấm, mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi. Khoảng cách gần như vậy làm người hành sự tuỳ tiện như Thẩm Kỳ Khi cũng có chút mất bình tĩnh, không nhịn được ngẩng đầu nuốt một ngụm không khí.

Liễu Sương vẫn còn ngủ, mặt như bạch ngọc, hô hấp nhẹ nhàng, dáng vẻ đầy quy củ làm người khác khó lòng khinh nhờn.

Thẩm Kỳ Khi không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ phải thành thật nằm yên, tinh tế đánh giá nàng.

Gương mặt nữ chủ xinh đẹp quá mức cho phép, cho dù nhìn ngắm bao nhiêu lần cũng tìm không thấy khuyết điểm. Dung nhan như thế hỏi sao không bị những nữ tử khác ganh tỵ, tìm mọi cách khinh nhục.

Tóc đen như tảo, tản ra trên gối nằm, rơi trên vai trên cổ. Tầm mắt Thẩm Kỳ Khi cũng theo đó đi xuống, rơi vào cổ áo sâu thẳm...

.....

Nàng không ngăn được mặt đỏ tai hồng, vội vàng dời đi ánh mắt, cảm thấy hổ thẹn bởi tưởng tượng của mình. Sư tỷ thanh khiết như thế mà đầu óc nàng lại nghĩ đi đâu...thật là bôi nhọ nữ chủ.

Thẩm Kỳ Khi đóng mở mắt vài lần, để bản thân lấy lại tỉnh táo, kéo ra khoảng cách cùng Liễu Sương. Không nghĩ tới nàng vừa động, Liễu Sương cũng động đậy theo, lông mi run run, mí mắt chậm rãi nhấc lên, đôi con ngươi lưu chuyển quang hoa, diễm lệ đến kinh người.

Liễu Sương vừa mở mắt liền thấy Thẩm Kỳ Khi ngây ngẩn nhìn mình, trên mặt đối phương còn ửng đỏ.

"......Tỉnh?"

Thẩm Kỳ Khi gật gật đầu, đối diện vẻ kiều diễm này, tim nàng lại nổi trống, ngượng ngùng chuyển mắt, nhỏ giọng nói: "Lúc ta ngủ, tay chân không có ở yên, không làm sư tỷ khó xử chứ?".

Liễu Sương nghe vậy sực tỉnh, lập tức buông lỏng cánh tay còn vòng trên eo Thẩm Kỳ Khi. Nàng nhìn đi nơi khác, thấp giọng đáp:

"...... Không sao."

Thẩm Kỳ Khi đâu chỉ có tay chân không yên, phải nói là vượt quá tưởng tượng của Liễu Sương. Vì phòng ngừa nàng trong lúc ngủ mơ đi đường quyền, Liễu Sương rơi vào thế bí chỉ có thể ôm lại tay nàng mới ức chế được sự hiếu động ấy.

Giờ phút này bầu không khí mập mờ, rất là kỳ quái. Liễu Sương tiên phong ngồi dậy, chuẩn bị đi ra sân múc nước rửa mặt.

"Sư tỷ, ta đã ngủ bao lâu?" Thẩm Kỳ Khi ở phía sau vươn vai duỗi eo, "Có phải nên ăn cơm tối rồi không?".

Liễu Sương dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng, "Ngươi đã ngủ một đêm, hiện tại là giờ Mẹo." (5-7 giờ sáng)

Thẩm Kỳ Khi tức khắc hoảng sợ, nàng chưa từng ngủ một giấc lâu đến như vậy. Có lẽ trước đó hoảng sợ quá độ, tinh thần mệt mỏi, nên khi tỉnh lại cảm giác thân thể rất thoải mái. Nàng bỏ chân xuống giường, vừa ngáp vừa mang giày.

Lúc này Liễu Sương đã mặc chỉnh tề một thân váy trắng thuần. Nàng đẩy ra cửa phòng, khu vườn còn tờ mờ nhưng chân trời đàng xa đã ráng vàng.

Thẩm Kỳ Khi nhìn chung quanh, không tìm được y phục của mình, liền hô: "Sư tỷ, xiêm y của ta đâu?".

Liễu Sương xa xa trả lời: "Đã mang đi giặt." Y phục đó toàn là mồ hôi, còn dính bẩn, thật sự không thể mặc tiếp.

Thẩm Kỳ Khi nghe vậy ngẩn ngơ: "Vậy...ta đây mặc cái gì?!".

Liễu Sương im lặng một lúc, nói: "Mặc của ta là được."

Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, trong miệng lẩm bẩm, "Quá đắc tội rồi". Nàng đứng dậy kéo ra tủ đồ, lật nhanh tìm được giáo phục Thanh Lễ Phái.

Nàng thấp hơn Liễu Sương nửa cái đầu, y phục trên người có vẻ quá khổ, vạt váy nguyên bản dài đến bắp chân thành ra gần chạm đất. Thẩm Kỳ Khi không thể không xắn tay áo lên, sau đó dùng dây cột tóc thành đuôi ngựa, xách váy chạy ra ngoài sân.

Liễu Sương đang rửa mặt bên cạnh giếng, thấy Thẩm Kỳ Khi tới, ánh mắt thoáng tạm dừng trên người đối phương.

Thẩm Kỳ Khi đi đến trước mặt nàng, dang hai tay xoay vòng, hỏi: "Sư tỷ, kích cỡ y phục ngươi có chút lớn, ta mặc vào nhìn có kỳ hay không?".

Liễu Sương thu ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Sẽ không."

Thẩm Kỳ Khi cũng học theo nàng, ngồi xuống cạnh giếng, dùng hai tay vốc nước từ trong thùng gỗ bát lên mặt, nước giếng mát lạnh, rũ sạch uể oải còn sót lại.

Điểm tâm là bánh nướng trứng gà do sư tỷ tự tay làm, mùi vị thơm ngon cực kỳ. Thẩm Kỳ Khi mỗi tay một cái, mà vẫn còn chưa lấp đầy bụng, liên tiếp nhét bánh vào miệng, ngồm ngoàm nói: "Hôm qua thật đa tạ sư tỷ, làm ngươi thêm phiền toái."

Liễu Sương nhẹ nhàng lắc đầu, đem mấy cái bánh còn lại đặt lên dĩa, chừa phần cho Trường Dược đạo nhân.

Hồi tưởng ngày hôm qua khóc lóc mất mặt, Thẩm Kỳ Khi ngượng ngùng cười, lại hỏi: "Quên nữa, vậy thi thể kia vẫn còn ở đó hay sao?".

"Ta đã thả chim bồ câu đưa tin cho phong chủ các phong." Liễu Sương xoay người, ngồi xuống bên cạnh, "Không cần lo lắng."

Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng bằng đôi mắt toả sáng, không hổ là nữ chủ, thật là đáng tin cậy cực điểm! Ngẫm lại nữ chủ mới có luyện khí tầng chín, mà khí chất đã điềm tĩnh như vậy, ngày sau khẳng định phi phàm.

Mấy tên pháo hôi kia nhất định sẽ hối hận vì đã bỏ lỡ báu vật tiềm tàng! Tuyệt đối sẽ hối hận!

Ăn xong điểm tâm, Thẩm Kỳ Khi giúp dọn rửa chén dĩa, sau đó cùng Liễu Sương ngồi ở vườn vận công tu luyện. Đến khi mặt trời chiếu nắng ấm áp lan toả khu vườn, Trường Dược đạo nhân mới ưỡn ngực từ trong phòng đi ra. Hắn vừa thấy Thẩm Kỳ Khi, liền ngáp hỏi: "Sao ngươi ở đây?".

Thẩm Kỳ Khi mở mắt, thoải mái trả lời: "Hôm qua xảy ra chút chuyện, nên ta ở nhờ nơi này cả đêm."

Trường Dược đạo nhân rất là kinh ngạc, Liễu Sương chưa bao giờ lưu người dừng chân, như thế nào đột nhiên phá lệ?

Hắn liếc nhìn đồ đệ của mình, thấy nàng vẫn nhắm hai mắt, thần sắc đạm nhiên, liền cười nói: "Ngủ có quen không? Phòng cho khách đã lâu không quét dọn nên khá ẩm ướt."

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt: "Nguyên lai nơi này còn có phòng cho khách sao? Ta ngủ ở phòng sư tỷ a....".

Trường Dược đạo nhân nghe vậy ngạc nhiên, trầm ngâm nhìn Thẩm Kỳ Khi, nói:

"...... Không tệ, Tiểu Sương ngày thường có chút lạnh nhạt, ngươi thường xuyên đến kết bạn cùng nàng cũng tốt."

Thẩm Kỳ Khi gật đầu: "Ngài yên tâm, cứ giao sư tỷ cho ta!".

Hai người bọn họ thay phiên tung hứng, Liễu Sương rất là bất đắc dĩ nói: "Tiểu sư muội, sắp đến giờ học rồi."

Thẩm Kỳ Khi giật mình nhảy dựng khỏi ghế, "Chúng ta lên lớp trước đây, sư phụ tái kiến!".

"Hây dà, đi đi đi đi." Trường Dược đạo nhân xua xua tay, hiền từ nheo lại hai mắt, nhìn các nàng ngự kiếm rời đi.

......

Liễu Sương phi kiếm đáp xuống học nhai, dẫn tới rất nhiều ánh mắt bất đồng.

Hôm nay nàng không tới lớp một mình. Thế nhưng còn có người nguyện ý chủ động tới gần nàng?!

Người kia vậy mà lại là...Thẩm Kỳ Khi?!!

Hầu hết đệ tử đều trố mắt nhìn các nàng sóng vai đi vào toà lầu, tư thế bọn họ giống vừa bị sét đánh vạn phần kinh hãi.

Mấy khắc sau, chuyện này đã lan tràn trên kênh tin tức Thanh Lễ Phái, chấn động vô số quần chúng ăn dưa.

"Hôm nay chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây? Ta thế nhưng nhìn thấy Thẩm Kỳ Khi và Liễu Sương cùng nhau tới lớp?!"

"Ngươi nói gì, ai cùng ai, tới lớp? Ngươi lặp lại lần nữa!!!"

"Là thật sự, ta ở ngay bên cạnh, nhìn các nàng cùng nhau hạ phi kiếm......Thẩm Kỳ Khi còn ôm eo Liễu Sương, cười hết sức ngọt ngào."

"...... Đừng gạt người, hai người họ không phải là kẻ thù tử địch sao?"

"Thẩm đại tiểu thư sao có thể coi trọng phế vật Liễu Sương a, ta đoán chừng nàng ấy đang có ý đồ xấu."

"Cá cược đi, một lọ cam tâm lộ, Thẩm Kỳ Khi khẳng định muốn chỉnh đốn Liễu Sương!"

"Hắc hắc, rốt cuộc có trò hay, ta đánh cược hai lọ!"

Hai nhân vật chính không hề hay biết đi vào phòng học, các đệ tử nội môn vốn đang nói chuyện lúc này im bặt, ánh mắt chuyển về cùng mục tiêu.

Không khí an tĩnh kỳ quặc, Liễu Sương vẫn thản nhiên cùng Thẩm Kỳ Khi một trước một sau về đến chỗ ngồi.

"Sư tỷ, ta cảm giác ánh mắt bọn họ rất kỳ lạ." Thẩm Kỳ Khi nhìn quanh lớp, xoa xoa da gà nổi trên tay, "Sao lại thế này a?".

Liễu Sương ngồi xuống, nói: "Không cần để ý."

Hai người ngồi rất gần, giữa cả hai có loại khí tức thân mật mà người khác vô pháp tham dự vào, Phù Lạc thấy thế mím môi, siết chặt nắm tay.

Ngày xưa luôn là nàng cùng tiểu sư muội thân cận nhất, hiện giờ Thẩm Kỳ Khi không biết là bị điên rồi hay sao, tình nguyện nghỉ chơi với nàng, chạy tới kết thân với Liễu Sương!

Chẳng lẽ Thẩm Kỳ Khi thật muốn bất chấp tất cả, làm bạn cùng với phế nhân?!

Quả thực ngây thơ đến cực điểm!

Lúc này, nữ đệ tử bên cạnh lắc lắc cánh tay Phù Lạc, kinh ngạc nói: "A Phù, ngươi nhìn xem Thẩm sư muội......".

"Có cái gì đẹp!" Phù Lạc nheo lại hai mắt, nghiến răng nghiến lợi.

"Không phải, ngươi nhìn trang phục mà nàng ấy mặc kìa." Nữ đệ tử cắn cắn môi, ngập ngừng nói, "Có phải...lớn hơn bình thường một chút hay không?".

Phù Lạc ngưng mắt đánh giá, mày khẽ nhíu: "Xác thật như thế......" Cổ tay áo cùng vạt váy đều dài hơn một đoạn, nhìn qua thật sự không hợp thân người.

"Ta cảm thấy đó không phải là y phục của nàng ấy...". Nữ đệ tử ngó chừng thần sắc của Phù Lạc, thanh âm càng thêm nhỏ.

Đồng tử Phù Lạc hơi co lại, đột nhiên như đã lĩnh ngộ điều gì, biểu cảm phức tạp: "Không biết xấu hổ!".