Hứa Triều Mộ uống một ngụm nước, tốt xấu gì cũng để bọn họ đi xuống.
Quý Thường Âm cũng không quá lo lắng về lời nói của mình, cô biết phần lớn lời nói của mình sẽ bị người khác hiểu lầm, nhưng cô không quan tâm.
"Hậu kỳ đừng chỉnh quá mức a." Quý Thường Âm hướng về phía đạo diễn cười cười.
Đạo diễn:...
Cuối cùng thì tiết mục thứ ba cũng có thể nhìn, là một nhóm đã ra mắt trước đó, có sáu người, bài hát mà họ hát cũng là bài hát của nhóm họ.
Quý Thường Âm lại liếc nhìn Hứa Triều Mộ, lần này sắc mặt của đối phương rốt cuộc có vẻ khá hơn nhưng lông mày vẫn hơi cau lại, xem ra không có đặc biệt hài lòng, thế nên cô uống một ngụm nước.
Cô đến chương trình này chỉ làm một bình hoa, cũng không muốn tham gia bình luận.
"B gần như đủ rồi, A khẳng định không đủ tư cách." Hứa Triều Mộ nói.
Quý Thường Âm gật đầu nhẹ.
Lâm Tri Ý nói: "Có sự hiện diện của hai đội phía trước, khiến người ta cảm thấy tươi sáng hơn, nhưng cũng không mạnh lắm."
Quý Thường Âm nuốt nước miếng, gật đầu.
"Nói thật rapper của họ, phần rap đó không hay lắm, tôi nghĩ cô ấy nên được điểm C." Phong Kỳ nói.
Quý Thường Âm lại lần nữa gật đầu.
Hứa Triều Mộ hướng phía Quý Thường Âm nhìn thoáng qua: "Cô có ý kiến
gì đều có thể đưa ra, cô chính là đại diện cho khán giả."
Ngay lúc Quý Thường Âm đang định gật đầu, liền chú ý tới Hứa Triều Mộ đang cùng mình nói chuyện.
"Tạm được, nhưng tôi cảm thấy cô gái ở giữa là giọng ca chính, cũng không tệ, cô ấy với bốn người khác cùng một chỗ đến lớp B cảm giác có chút... Ân, nói thế nào nhỉ, cảm giác có chút uỷ khuất cô ấy."
"Tôi cũng nghĩ vậy, cô bé hát nhảy cũng không tệ, hơn nữa còn có nét riêng của mình." Giang Nhược nói.
Kết quả cuối cùng, giọng ca chính đó một người ở lớp B, tất cả những người còn lại đều ở lớp C.
Quý Thường Âm cảm thấy mình chỉ là thuận miệng nói như vậy, có trời mới biết điều này ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Giọng ca chính đó hướng Quý Thường Âm nhìn thoáng qua, Quý Thường Âm nhìn nàng cười cười, đối phương sửng sốt một chút.
"Cô rất thích người đó?"
"A?" Quý Thường Âm sửng sốt một chút, "Vẫn tốt chứ, nói thật, tôi không có nhớ tên."
Hứa Triều Mộ:...
"Không phải, tôi chỉ hơi chú ý giọng hát thôi, tôi có thể nghe ra một người hát hay hay không, nhưng tôi nghĩ chỉ cần vũ đạo phức tạp, tôi đều cảm thấy rất lợi hại." Quý Thường Âm chân thành nói.
Bốn tiết mục ghi hình gần một tiếng, hơn nữa thời gian biểu diễn tiết mục phía trước đã ghi hình liên tục hai tiếng rưỡi, đạo diễn kêu nghỉ giải lao, Quý Thường Âm trực tiếp dựa vào trên ghế.
"Tôi muốn ghi lại thế này." Quý Thường Âm thở dài.
Hứa Triều Mộ đứng ở một bên nhìn Quý Thường Âm: "Tôi thấy không sao đâu, cũng không xấu lắm."
"Quên đi." Quý Thường Âm ngồi dậy, "Tôi liền nói một chút, Hứa lão sư có muốn cùng đi phòng vệ sinh không?
"Đi thôi."
Phòng vệ sinh bên kia đã tụ tập không ít người, nhìn thấy Quý Thường Âm và Hứa Triều Mộ đi cùng nhau, họ có chút kinh ngạc, trố mắt qua đi liền nhao nhao chào hỏi.
Quý Thường Âm cảm nhận được không ít người đang lén lút nhìn hai người bọn họ, trong mắt hiện lên sự tò mò.
Dù sao mọi người cũng đều biết, mối quan hệ giữa Quý Thường Âm và Hứa Triều Mộ không tốt lắm.
Lúc rời đi, Quý Thường Âm chú ý tới có vài người trong mắt đã xuất hiện một chút hiểu rõ.
Quý Thường Âm cũng không biết bọn họ xem hiểu cái gì.
"Vì sao lại có người nói quan hệ giữa hai chúng ta không tốt? Chúng ta có vẻ như trước kia cũng không có hợp tác qua đi."
"Không biết." Hứa Triều Mộ cẩn thận nhìn thoáng qua lông mày của Quý Thường Âm, "Tựa như tôi không hiểu rõ chúng ta có chỗ nào lớn lên trông giống nhau."
Quý Thường Âm cười.
Một lần nữa bắt đầu ghi hình, Quý Thường Âm rõ ràng cảm giác được bên cạnh Hứa Triều Mộ lại lần nữa tiến vào trạng thái chiến đấu.
Hứa Triều Mộ lời nói sắc bén, một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu, nàng dám nói nhiều hơn bốn vị cố vấn ngồi đằng kia, đó là chuyện bình thường, rốt cuộc trong số những người ngồi đây, Hứa Triều Mộ là người lớn nhất.
Tuy nhiên, Quý Thường Âm cảm nhận sâu sắc rằng nếu Hứa Triều Mộ làm như vậy, sau khi chương trình được phát sóng, chắc chắn sẽ có anti-fans lợi dụng điều này để tấn công nàng.
Dù sao Hứa Triều Mộ từng là một thành viên nhóm nhạc nữ nhưng cũng chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, nàng cũng không có bất kỳ giải thưởng nào, cho dù năng lực chuyên môn chắc chắn là đủ.
Đây cũng chính là điều cô ngưỡng mộ Hứa Triều Mộ, làm việc bằng lương tâm.
"Cô cảm thấy thế nào?" Sau khi bốn vị cố vấn bình luận xong, Hứa Triều Mộ nhìn Quý Thường Âm không nói một lời.
Quý Thường Âm chớp chớp mắt, liếc nhìn Hứa Triều Mộ, hơi hơi ngồi ngay ngắn.
"Tôi đang chuẩn bị ngủ thì bị đánh thức bởi âm thanh đứt quãng." Quý Thường Âm quét mắt nhìn năm người, ánh mắt rơi vào một người, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
"Ngoại trừ người phá âm đó, phần còn lại của tôi cũng không nhớ nhiều lắm."
Quý Thường Âm nói xong, cô lại nhìn bốn người cố vấn, giọng hát rõ ràng đã đứt quãng, biểu hiện tổng thể cũng không được tốt lắm, nhưng các cố vấn lại có vẻ mập mờ che đậy.
Đạo diễn đứng cách đó không xa vẫy tay với Quý Thường Âm, sau đó dừng ghi hình.
Quý Thường Âm cau mày, có chút không rõ.
"Quý tiểu thư, đó là người phía nhà đầu tư." Đạo diễn nói.
Trong vòng quy tắc ngầm không quá nhiều, đạo diễn thanh âm rất nhỏ, nhưng loại tình huống này ai còn không biết xảy ra chuyện gì, không ít thực tập sinh lộ ra vẻ mặt căm giận, những người mặt không biểu tình đều đã ở trong vòng một thời gian dài.
Quý Thường Âm cười lạnh: "Cô đang dạy tôi làm việc sao?"
Đạo diễn sửng sốt một chút, trước đó chỉ thông báo cho bốn cố vấn, cô dù sao cũng không ngờ rằng Hứa Triều Mộ sẽ bình luận, càng không ngờ rằng lúc này Hứa Triều Mộ sẽ đem lời nói này cho Quý Thường Âm.
"Nói với người đó là tôi không được phép, cũng không cho phép, tôi không thích trợn tròn mắt nói lời bịa đặt." Quý Thường Âm hướng nữ sinh trên sân khấu nhìn thoáng qua, "Nếu cô ấy có thực lực thì cũng được, loại này thật giả lẫn lộn, chính là đang đem danh tiếng của sáu người chúng tôi nói giỡn."
Đạo diễn biểu cảm lộ ra chút khó xử.
"Cô liên hệ với nhà đầu tư đó, nói cho anh ta biết Quý gia không cho phép, thực sự muốn chọn cô ấy, tôi sẽ cho người đi tìm anh ta tâm sự."
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nhờ người liên hệ.
Người bên kia nghe được là Quý Thường Âm, trong vòng một phút liền nhả ra, bảo bọn họ muốn làm như thế nào thì liền làm như thế đó.
Quý Thường Âm lại thở dài, thế giới của tiểu thuyết cũ vẫn là rất vui vẻ.
Thế là phần bình luận này một lần nữa ghi hình lại.
Khi bốn người cố vấn bình luận trước đó, họ đã thầm phàn nàn, nhưng lần này họ đều nói thẳng ra, trông như muốn trút giận.
Quý Thường Âm chống càm.
Lại đem lời nói trước đó của chính mình lặp lại, Hứa Triều Mộ lần này không có bình luận gì, đương nhiên thuần túy là vì trước đó bốn vị cố vấn đã nói rồi, nàng cũng không có gì để nói.
"Hứa lão sư, cô thế nào cảm ơn tôi?" Quý Thường Âm đợi Hứa Triều Mộ nói xong, liền đi tới bên cạnh nàng, mỉm cười.
Hứa Triều Mộ nhìn Quý Thường Âm: "Nếu như cô không phát ngốc, chính mình cũng có thể nhìn thấy."
Quý Thường Âm vừa mới chuẩn bị nói cái gì, Hứa Triều Mộ lại bổ sung thêm một câu.
"Ngày mai tôi mời cô đi ăn tối."
"Được, tôi muốn ăn ngon." Quý Thường Âm vỗ vỗ đùi Hứa Triều Mộ.
Hứa Triều Mộ nắm lấy tay Quý Thường Âm: "Xem thật kỹ tiết mục."
"A."
Quý Thường Âm nhéo một chút đáp trả, sau đó rút tay ra, Hứa Triều Mộ liếc nhìn Quý Thường Âm, không nói gì.
Hứa Triều Mộ tay lạnh như băng, rõ ràng là mùa hè đang đến.
Nhóm mà Quý Thường Âm nhìn thấy trong phòng tập đã bước lên sân khấu, tình cờ họ lại ở vị trí giữa.
Trước đây trong phòng tập đã đủ bùng nổ rồi nhưng lần này thay trang phục, phối hợp ánh đèn và hiệu ứng sân khấu còn tuyệt vời hơn.
Cơn buồn ngủ của Quý Thường Âm cuối cùng cũng bị cuốn đi.
"Cái này không tệ." Hứa Triều Mộ nói.
Quý Thường Âm gật đầu, lần trước có chút bừa bộn, nhưng lần này đã gọn gàng rồi, mỗi người đều có thứ gì đó tỏa sáng, đặc biệt là vị trí C của họ, rất bắt mắt, Quý Thường Âm liếc nhìn bảng tên của đối phương.
Kiều Đình Khê.
Kiều Đình Khê có vẻ là một người rất kiêu ngạo, khí chất mạnh mẽ, cô ấy là người làm chủ sân khấu tuyệt đối, đặc biệt là khi solo, nhưng khi vào nhóm, cô ấy sẽ kiềm chế để phối hợp với đồng đội.
Kiều Đình Khê đến lớp A, không ai phản đối.
Kiều Đình Khê nghe được kết quả cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng đậm, quay người ôm đồng đội. Toàn nhóm của họ gồm có bảy người, ba người lớp A và bốn người lớp B, là nhóm có kết quả tốt nhất cho đến nay.
Quý Thường Âm cúi đầu nhìn bảng phân công của mình, bảy người bọn họ đều từ nước ngoài trở về, quá trình đào tạo thường kéo dài khoảng năm năm, mặc dù trước đây đến từ các công ty khác nhau, nhưng sau khi trở về Trung Quốc, họ lại tụ tập với nhau nhưng vẫn chưa được lộ diện và cơ hội được tham gia chương trình này sẽ rất quan trọng đối với họ.