Quý Thường Âm vốn nghĩ rằng sẽ luyện tập thêm một ngày, nhưng Hứa Triều Mộ hoàn toàn không biết mệt mỏi là gì, trong nhiều ngày liên tiếp đều gọi Quý Thường Âm ra ngoài để luyện vũ đạo, không hổ là một người cuồng công việc.
Cuối cùng vẫn là cô cưỡng ép muốn được nghỉ một ngày, thời điểm nói chuyện cùng Hứa Triều Mộ, đều có thể cảm nhận được ánh mắt lên án của đối phương, mặc dù có chút hơi sợ nhưng vẫn là chịu được áp lực.
Cô sẽ phát điên nếu lại không nghỉ ngơi, mặc dù cô là một người học chậm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sau một tuần, bây giờ cô cơ bản đang tìm hiểu chi tiết, vì vậy nghỉ ngơi không thành vấn đề.
Bốn cố vấn khác của Truy Mộng cũng đã được công bố.
Lâm Tri Ý, Phong Kỳ, Diêu Khuyết cùng với Giang Nhược.
Bốn người này, hoặc là trưởng nhóm nam, nhóm nữ mà họ trực thuộc, hoặc chính là ca sĩ hàng đầu đoạt được nhiều giải thưởng quốc tế lớn, đều là những người có thành tích huy hoàng trong lĩnh vực của mình.
Quý Thường Âm nhìn xem, trong số sáu người cô là người phế nhất, cũng bởi vì điều này, cư dân mạng chế giễu cô nhiều hơn, đều hỏi tại sao cô lại có thể xuất hiện trong chương trình.
Nếu không phải sợ bị Triệu Hi mắng, suýt chút nữa cô đã phát ra câu "Bởi vì tôi có tiền".
Cô cũng nhìn thấy thương hiệu của nhà họ Quý trong số các nhà tài trợ của "Truy Mộng", công chúa đi tham gia chương trình do chính nhà mình tài trợ thì có vấn đề gì?
Vào ngày nghỉ, Quý Thường Âm trực tiếp ngủ thϊếp đi.
Cô rất thích vóc dáng của nguyên chủ, ăn mãi mà không béo, cực kỳ vui vẻ, thế là cô đã lén lút ra ngoài ăn lẩu một mình vào buổi tối.
Quý Thường Âm ăn xong nồi lẩu lúc đi ra ngoài liền thấy Nguỵ Cảnh Bác được vây quanh bởi rất nhiều người.
Quả nhiên, nếu bạn không may mắn, bạn có thể gặp phải những người bạn ghét ở bất cứ đâu.
Cô muốn nhanh chóng rời đi, nhưng thân là nữ chủ, cảm giác tồn tại khẳng định là không phải ít, mới đi vài bước liền nghe thấy có người gọi mình.
"Quý Thường Âm."
Quý Thường Âm giả vờ như không nghe thấy, tốc độ đi đường nhanh hơn một chút, nhưng mà người không có mắt đó trực tiếp ngăn cô lại.
"Quý Thường Âm, Nguỵ Cảnh Bác đang ở đây."
Quý Thường Âm lạnh lùng nhìn đối phương. Người này là một trong những thuộc hạ của Nguỵ Cảnh Bác, cô không nhớ tên hắn ta, bất quá từ vẻ mặt của hắn ta liền biết là muốn thấy cô làm trò cười, nguyên chủ bị người bên cạnh Ngụy Cảnh Bác chế nhạo không chỉ một hai lần, nhưng mà mỗi lần nguyên chủ đều có thể mắc câu.
"Tôi không phải mẹ anh ta. Anh ta ở đây hay đi đâu thì liên quan gì đến tôi? Tôi không muốn biết và tôi cũng không có hứng thú." Quý Thường Âm vén tóc ra sau tai, lạnh lùng nhìn đối phương, "Có thể tránh ra không?"
Đối phương sửng sốt một chút, nhìn Quý Thường Âm, lại nhìn Ngụy Cảnh Bác cách đó không xa.
Quý Thường Âm trực tiếp vòng qua đối phương.
Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp mức độ nhàm chán của những người này.
"Quý tiểu thư, cô sao lại đi? Dục cầm cố túng(1) chiêu này cũng vô dụng đối với Ngụy thiếu của chúng ta."
Nếu không phải bởi vì bộ dạng khó coi, Quý Thường Âm thật sự rất muốn hướng người kia trợn trừng mắt một cái.
Nhìn cái này lời thoại cũ.
Còn muốn bí quá hoá liều.
Quý Thường Âm hít một hơi thật sâu, kiềm chế du͙© vọиɠ chửi thề.
"Tôi rất bận, cảm ơn. Tôi không có thời gian để chơi trò bá đạo tổng tài, cũng không phải cái gì dục cầm cố túng, có phải là muốn tôi đem Nguỵ Cảnh Bác trên đường phố đánh một trận các người mới tin tôi không thích anh ta nữa?" Quý Thường Âm một bên nói, một bên đem tay áo xắn lên.
"Cô không thích tôi là tốt nhất." Ngụy Cảnh Bác nói, tay đút túi quần đi tới, trên người viết hai chữ "Lão tử đẹp trai nhất", "Mời ngươi cách xa Triều Mộ một chút."
Quý Thường Âm chế nhạo: "Không cần lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử? Hơn nữa, Mộ Mộ có biết anh là ai không?"
Cô chính là đang nói sự thật, Hứa Triều Mộ căn bản là không thân cùng Nguỵ Cảnh Bác, theo
cô thấy, đó chỉ là một nhà đầu tư nàng tương đối đánh giá cao thôi.
Nhưng mà, nhà đầu tư đánh giá cao Hứa Triều Mộ không cần quá nhiều.
Ngụy Cảnh Bác sắc mặt tối sầm lại.
"Ngày mai tôi còn phải luyện vũ đạo với Mộ Mộ, tạm biệt." Quý Thường Âm hướng Nguỵ Cảnh Bác phất phất tay, nhìn thấy vẻ mặt nghẹn khuất của anh ta, cảm giác vui sướиɠ xưa nay chưa từng có được.
Quý Thường Âm bước chân nhẹ nhàng.
Sau đó, cô cùng Nguỵ Cảnh Bác lại lên hot search.
[Cuộc gặp gỡ buổi tối của Quý Thường Âm và Nguỵ Cảnh Bác]
Quý Thường Âm có chút không nói nên lời, Triệu Hi thậm chí còn không thông báo cho cô, ngay khi hot search này xuất hiện, đã có người đè xuống.
[ Triệu Hi:??? ]
[Quý Thường Âm: Chính là không cẩn thận đυ.ng phải, em đi ăn lẩu, sau đó người của Ngụy Cảnh Bác đến quấy rầy em, nhưng em cũng không làm gì cả. ] cũng liền đơn giản giễu cợt anh ta một chút.
[Triệu Hi: Ăn lẩu? ]
[ Quý Thường Âm:... ]
[Quý Thường Âm: Lâu lâu ăn một lần, yên tâm, em ăn không nhiều lắm.]
[Triệu Hi: Ăn ít một chút.]
[Quý Thường Âm: Ừ.]
Dù sao thì cũng đã ăn rồi.
Sáng hôm sau, Quý Thường Âm đúng giờ đến phòng vũ đạo của công ty, đến nơi thì thấy Ngụy Cảnh Bác cũng ở đó, đang nói chuyện với Hứa Triều Mộ, giữa hai người có một khoảng cách, nhìn ra được, Hứa Triều Mộ chính là đang ứng phó.
Này đại khái chính là phong thuỷ luân chuyển đi.
"Mộ Mộ!"
Quý Thường Âm hô to một tiếng, hướng về phía Hứa Triều Mộ vẫy tay.
Hứa Triều Mộ sửng sốt một lúc, nhìn thoáng qua Quý Thường Âm, thật lòng mà nói, hai người họ tạm thời còn không có thân đến mức này, nhưng cô không có ngốc, đoán ra Quý Thường Âm gọi cô như vậy là có nguyên nhân, vì vậy cô mỉm cười với Quý Thường Âm, bước tới: "Âm Âm, cô đến rồi."
Quý Thường Âm bước chân dừng lại.
Hứa Triều Mộ hiếm khi cười, là một người đẹp lạnh lùng, nhưng lúc đối phương mỉm cười, Quý Thường Âm phảng phất thấy được mùa xuân, điều này khiến cả trái tim cô ấm áp.
Nhìn thấy nụ cười của Hứa Triều Mộ, Nguỵ Cảnh Bác cũng sửng sốt trong giây lát.
Hắn tới đây đã mười phút rồi, nhưng nụ cười trên mặt Hứa Triều Mộ từ đầu đến cuối vẫn luôn khách sáo, nào có nhiệt tình như bây giờ.
" Ngụy tổng tới đây có việc gì sao?" Quý Thường Âm nắm tay Hứa Triều Mộ.
Ngụy Cảnh Bác:...
"Công ty này nhà tôi có cổ phần, đến xem một chút có vấn đề gì không?"
"Ồ, kia xem hết rồi sao? Chúng tôi sẽ bắt đầu luyện vũ đạo." Quý Thường Âm nói, mắt liếc nhìn ra cửa, ý tử đuổi người không nên quá rõ ràng.
"Nếu như tôi muốn ở chỗ này nhìn thì sao?"
Quý Thường Âm híp mắt liếc nhìn Ngụy Cảnh Bác: "Tôi đuổi anh đi, anh còn không đi, Ngụy tiên sinh, anh trước đó nói cái loại hành vi này là gì? Tôi có chút nhớ không rõ, nếu không anh lập lại một lần nữa?"
Thành thật mà nói, Nguỵ Cảnh Bác nói tỉ mỉ cũng không làm gì sai cả, dù sao bị người mình không thích quấn lấy cũng rất đáng sợ và thống khổ, nếu là cô bị vướng vào, phản ứng của cô đoán chừng cũng sẽ rất kịch liệt, nhưng cô vẫn là không thích nam chủ này.
Ngụy Cảnh Bác sắc mặt đen lại, hướng về phía Hứa Triều Mộ nhìn một cái: "Hứa tiểu thư nếu có cái gì cần hỗ trợ, cô có thể tìm tôi."
Hứa Triều Mộ sửng sốt một lúc, sau đó theo bản năng lùi lại một bước, đứng sau lưng Quý Thường Âm: "Hiện tại tôi không có cái gì cần hỗ trợ, cảm ơn Nguỵ tổng."
Ý cự tuyệt không cần quá rõ ràng.
Quý Thường Âm nghiêng đầu một cái tựa đầu vào vai Hứa Triều Mộ, hướng về phía Nguỵ Cảnh Bác nhíu mày.
Thấy dáng vẻ Ngụy Cảnh Bác giận mà không dám nói gì, Quý Thường Âm càng muốn cười hơn.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
(1).Trong Tam thập lục kế, thì kế thứ 16 mang tên
"Dục cầm cố túng", nghĩa là
"muốn bắt, thì hãy thả". Kế sách này trong thực chiến hoạt động rất hiệu quả, tránh việc đối phương liều mạng tấn công sau khi bị truy kích gấp. Nó hoạt động một cách rất mềm mỏng và tránh được những giao tranh chính diện ác liệt. Tất nhiên, để có thể sử dụng kế Dục Cầm Cố Túng thì người sử dụng phải có một tầm nhìn xa trông rộng, biết bỏ lợi trước mắt để tính đường dài, hy sinh điều nhỏ để có thể giành chiến thắng chung cuộc vì nếu không thì họ sẽ rất dễ rơi vào tình cảnh mất cả "chì lẫn chài".