Thành thật mà nói, hơn một trăm thực tập sinh không thể không có mâu thuẫn, nhưng thông thường mọi người đều biểu diễn trước ống kính, đây là lần đầu tiên một tập thể cô lập một người như vậy.
Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, ai bảo lần này có Quý Thường Âm ở phía sau làm chỗ dựa.
"Các ngươi có thể nhảy được cả bài không?" Quý Thường Âm nhìn Kiều Đình Khê dừng lại mới nói.
"Không sai biệt lắm, còn cần phải ghép các động tác."
Quý Thường Âm cảm khái thở dài: "Thật lợi hại, tôi phải mất năm ngày mới đại khái nhớ được động tác."
"Quý lão sư, tôi gần như có thể nhảy cả bài rồi." Cô gái đang nghỉ ngơi hướng tới Quý Thường Âm vẫy vẫy tay.
Quý Thường Âm không nhớ rõ cô gái này tên gì, nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại: "Đừng gọi tôi là lão sư, tôi không xứng, cứ gọi tôi là Quý tỷ đi."
"Vâng, Quý tỷ."
"Trước đó tôi cảm thấy tôi năm ngày có thể nhảy cả bài là rất lợi hại, hiện tại xem xét, vẫn là mọi người tương đối lợi hại, hết thảy ba ngày liền có thể làm được như vậy." Quý Thường Âm có chút xúc động, "Mọi người cố gắng lên, tôi không làm phiền mọi người nữa."
"Quý lão sư, có thể trò chuyện một lát sao?"
Lúc Quý Thường Âm đang chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy cô gái hôm qua bị mình ngăn cản chuyện tốt đi tới.
"Điện thoại di động đều bị thu lại, chương trình cũng sẽ cho tôi xem qua trước khi chỉnh sửa, tôi không thể cắt cảnh mang người đến ức hϊếp em được." Quý Thường Âm nhìn nàng, người đứng sau cô gái này là Tiết gia, Tiết gia không tệ, nhưng phạm vi ảnh hưởng chỉ có thành phố A và các tỉnh lân cận.
Không giống như Quý gia, ảnh hưởng toàn cầu.
Đúng là thiết lập siêu cường trong tiểu thuyết cũ.
Đối phương sắc mặt có chút khó coi: "Em chỉ muốn hướng chị xin lỗi mà thôi."
"A, tôi đề nghị em cùng những người khác nói lời xin lỗi, dù sao em muốn đoạt là hạn ngạch của bọn hắn, không phải của tôi, em cũng nên nói xin lỗi các cố vấn, bọn họ lúc nói chuyện hẳn là buồn nôn muốn ói." Quý Thường Âm thời điểm mới rời trường học cũng đυ.ng qua quan hệ bảo hộ, công việc tốt của cô lại bị người khác cướp đi, nhưng đối phương các loại điều kiện cũng không sánh bằng cô.
"Cô bé, hãy cố gắng làm điều mình muốn, đừng lúc nào cũng luôn đi đường tắt." Quý Trường Âm nhìn thoáng qua thẻ tên của đối phương, cuối cùng cũng thấy rõ tên cô nàng.
Từ Nhuỵ.
"Em cũng không muốn, em..." Đối phương nói nước mắt liền sắp rơi xuống.
Quý Thường Âm nhếch miệng, cô rất chán ghét người bán thảm: "Trong nhà có người mắc bệnh hiểm nghèo sao? Hay là trong nhà có người vay nặng lãi khiến em không có khả năng trả? Hửm? Nếu là vì những nguyên nhân này, tôi có thể trực tiếp giúp em trả tiền, nếu không có thì đừng nói, tôi không có hứng thú biết."
Vẻ mặt Từ Nhuỵ có chút cứng ngắc, nước mắt muốn rơi nhưng không rơi được, trông có chút buồn cười.
"Chị từ khi sinh ra đã có tất cả, chị có tư cách gì nói em?" Từ Nhuỵ nắm chặt nắm đấm.
"A, vậy thì tôi có thể làm gì đây?" Quý Thường Âm khoanh tay lại, "Cô chỉ vì đi đường tắt mà làm chuyện bẩn thỉu, còn cảm thấy bản thân có tư cách trách tôi sinh ra đã quá tốt sao?"
"Cũng không phải chỉ có một mình em làm như vậy."
Quý Thường Âm cười nói: "Thế nhưng là cô lọt vào trong tay tôi, nếu như cô chịu cố gắng nhiều hơn, đừng để tôi nhìn thấy, hiện tại sẽ không như thế này, cô cho rằng cô có hậu thuẫn phía sau liền sẽ ổn phải không? Nói thật, hậu thuẫn của cô nhìn qua cũng không ổn định lắm ".
Quý Thường Âm quét mắt nhìn mười chín hai mươi nữ sinh trong phòng học, phần lớn ánh mắt của các nàng đều đổ dồn vào cô.
"Các bạn hiện tại là idol, mục tiêu hiện tại của các bạn là trở thành lưu lượng minh tinh, nhưng trở thành lưu lượng minh tinh cũng chỉ là bước đầu tiên, nếu muốn tiếp tục nổi tiếng lâu dài thì bạn cần phải cân nhắc. Lưu lượng minh tinh bị lên án trong những năm gần đây có rất nhiều, nhưng trong những năm gần đây, hầu hết đều tiến bộ, có một số ít dậm chân tại chỗ, bởi vì họ cũng biết rất rõ rằng nhiều thứ chỉ có thể đạt được bằng thực lực, có nhiều thứ không phải lưu lượng có thể tranh đến, cũng không phải tư bản đến tranh qua, ừm, không cẩn thận nói trật rồi."
"Tất nhiên, nếu kim chủ nâng cô thực sự phi thường, hơn nữa không coi trọng vẻ ngoài, mà là thích tâm hồn cô, yêu cô sâu sắc, không quan tâm đến việc kiếm tiền hay không, đương nhiên không có gì phải sợ. Nhưng trong hầu hết các trường hợp nguyện ý dùng tài nguyên nâng cô, bởi vì cô dáng dấp đẹp mắt. " Quý Thường Âm dừng lại, có nhiều thứ cô không muốn nói quá rõ ràng.
"Cũng bởi vì cô có lưu lượng nên cô có thể kiếm tiền, lượng fan hâm mộ rau hẹ cũng thật sự rất dễ cắt giảm, nhưng cuối cùng vẫn phải trông chờ vào công chúng, những năm này công chúng thẩm mỹ cũng có chút mệt nhọc, muốn thực lực không muốn lưu lượng. Tôi tin tưởng tư bản sẽ nguyện ý lựa chọn người có thực lực càng thêm cố gắng để nâng, ừm, về phần cái khác, người đẹp mắt nhiều như vậy, hắn thiếu sao?
"Nếu như cô chỉ dựa vào hậu thuẫn, thu được cơ hội tham gia tiết mục, cái này cũng không có gì, cơ hội tự mình bắt lấy, nhưng nếu cô không có ý tự mình làm việc chăm chỉ, cô sẽ không thật sự nghĩ là người kia sẽ nâng cô cả đời đi."
Quý Thường Âm ghé sát tai Từ Nhuỵ, hạ giọng: "Cô biết không, người đó một lần nâng sáu nữ nhân, phụ nữ bên cạnh đổi còn nhanh hơn thay quần áo, tôi nhìn cô còn trẻ nên nhắc nhở cô một câu."
"Dựa vào chính mình mới là ổn."
Từ Nhuỵ sửng sốt một chút.
"Chị thì hiểu cái gì!"
"Tôi thật sự rất hiểu đấy." Quý Thường Âm mỉm cười, kiếp trước cô từ dưới đáy bò lên trở thành một thành viên không thể thiếu của công ty.
Quý Thường Âm lùi lại một bước, đương nhiên, nếu cô ấy không muốn nghe thì quên đi, cô cũng lười nói đến.
"Cô còn cùng nàng nói cái gì?"
Quý Thường Âm sửng sốt một chút, sau đó quay đầu liền nhìn thấy Hứa Triều Mộ đang đứng ở cửa.
"Cô trở về khi nào?"
"Buổi sáng."
Những người khác lần lượt chào Hứa Triều Mộ, Hứa Triều Mộ đi vào nhìn xem, sau đó đi ra, toàn bộ quá trình không để ý tới Từ Nhuỵ.
Quý Thường Âm đi theo nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Này nếu là cắt nối biên tập một chút, cô chính là không coi ai ra gì chơi đại bài."
"Không phải có cô sao?"
Quý Thường Âm dừng lại, mấy giây không nói chuyện: "Làm sao trước kia tôi không nhìn ra cô như thế quen thuộc."
"Rõ ràng là cô trước đây tới gọi tôi là Mộ Mộ." Hứa Triều Mộ trong mắt có chút mê mang nhìn Quý Thường Âm.
Quý Thường Âm nhớ lại hành động của mình mấy tháng trước, trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ ở chỗ này chờ cô: "Yên tâm, tôi sẽ để cho người xem nhìn."
Nàng trầm mặc mấy giây.
"Vậy bây giờ chúng ta là bạn bè thực sự phải không?" Quý Thường Âm lại liếc nhìn Hứa Triều Mộ.
Hứa Triều Mộ thực sự khó hiểu: "Còn có bạn bè giả sao?"
"Được." Quý Thường Âm mỉm cười, "Chúng ta có thể chụp một tấm ảnh được không? Tôi muốn đăng lên vòng bạn bè."
"Có thể."
Chỉ là chụp ảnh thôi, Hứa Triều Mộ cũng không bận tâm.
Sau khi Quý Thường Âm chụp xong, thêm một bộ lọc vào trước mặt Hứa Triều Mộ rồi trực tiếp gửi đi.
Tất nhiên, chỉ là một mình Nguỵ Cảnh Bác có thể nhìn thấy nó.